Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 19: Chuyện cũ của Tiêu Trường Lân




Phong Chi Danh vừa về đến phủ quốc sư, Sài Thất đã vội chạy ra báo cáo: "Quốc sư, Cố tướng quân khi nãy có đến qua, khí thế rất mãnh liệt nha, nói không gặp được Bạc vương sẽ không đi."

"Vậy giờ hắn ở đâu?"

"Đi rồi. Phu nhân tiếp đãi ngài ấy ở đại sảnh hơn một canh giờ, sau đó cũng không biết phu nhân đã dùng cách gì đuổi được ngài ấy đi."

Phong Chi Danh ngạc nhiên. Không có y một mình Bắc Đường Du cũng trị được tên ôn thần Cố Thẩm Đề nổi tiếng khó hầu hạ nhất của vùng Giang Đông sao?

Phong Chi Danh về đến phòng riêng, thấy Bắc Đường Du đang ngồi ở bàn sách lật qua lật lại một xấp giấy dày cộm. Bắc Đường Du nghe động tĩnh ngẩng lên, chạm phải ánh mắt Phong Chi Danh liền ôn nhu mỉm cười: "Vụ án đó đã xong rồi sao?"

Phong Chi Danh ngồi xuống bàn trà đối diện hắn gật đầu: "Cái cần xong đã xong, phần việc còn lại không thuộc cương vị của ta. Ngươi đang đọc gì vậy?"

"À...khi nãy thủ lĩnh nhóm ảnh vệ Hoài Cẩn mang đến ít giấy tờ sao chép việc xuất nhập hàng của tiệm vải Cẩm Sắc Phường gần đây, vốn là tư sản của Bắc Đường Hinh. Ta cũng chỉ thuận miệng yêu cầu, không ngờ Hoài Cẩn này có bản lĩnh lớn như vậy thật sự lấy được. Quốc sư quen biết hắn không?"

"Từng gặp qua vài lần, thân thủ rất tốt. Xem ra nghĩa phụ đã dồn hết tâm huyết lên người ngươi rồi. Hoài Cẩn trước giờ không hề rời xa nghĩa phụ." Phong Chi Danh đánh giá.

"Hầu gia cho ta những gì tốt nhất, ta hiển nhiên cũng sẽ để ngài ấy trông thấy những kết quả tốt nhất, xem như là hiếu thuận với cha chồng."

Phong Chi Danh không vui nói: "Miệng lưỡi của ngươi có thể nào không cợt nhả?"

Bắc Đường Du chớp mắt: "Ta thế này mà gọi là cợt nhả sao?"

"Tự ngươi thu liễm đi."

"Ta chỉ biểu đạt tình cảm, thu liễm rồi thì thành người vô tình như quốc sư mất."

Phong Chi Danh lười cãi: "Thôi bỏ đi! Ngươi làm sao đuổi được Cố Thẩm Đề vậy?"

"Dùng từ đuổi có hơi không thích hợp. Người ta dù sao cũng là đại tướng quân công lao hiển hách vừa được điều về triều. Ta chỉ mời ngài ấy dùng trà và nói quốc sư cùng Bạc vương đều ra ngoài cả rồi. Ngài ấy ngồi chờ cả tiếng không thấy ai nên đi về thôi."

"Lần sau đừng để hắn vào cửa nữa."

Bắc Đường Du hớp vào khí lạnh: "Làm vậy có quá đáng lắm không? Lỡ như ngài ấy kiện cáo lên hoàng thượng nói quốc sư lộng hành thì thế nào?"

"Cũng không phải là ý của ta. Là ý của Trường Lân. Cố Thẩm Đề tuy cứng đầu cứng cổ nhưng tính cách không tệ, sẽ không kiện cáo mấy chuyện vẩn vơ thế này đâu. Huống hồ, là do hắn nợ Trường Lân, chút ủy khuất này có đáng là gì?"

Bắc Đường Du hiếu kỳ: "Là nợ gì?" Nợ phong lưu sao? Hắn nhìn có vẻ rất giống.

"Chuyện riêng của Trường Lân, ngươi muốn biết thì tự đi hỏi hắn."

"Cũng chỉ là suông miệng hỏi nhiều một câu. Ta lại đi quan tâm Bạc vương làm gì? Người ta muốn quan tâm là ai thì quốc sư phải rõ. Nhân tiện nhắc nhở quốc sư một chút, ngày mốt chúng ta phải về Bắc Đường gia."

"Ta đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời. Không cần như nhũ mẫu của ta cứ nhắc kè kè ngày đêm."

"Còn không phải vì ta sợ quốc sư lại trốn hay sao? Đừng quên ngay cả ngày thành thân, quốc sư còn dùng hình nhân bái đường với ta."

"Ta đi luyện cương." Phong Chi Danh đứng lên đi thẳng, tỏ ý không muốn giải thích gì cả.

Bắc Đường Du chán nản buông mấy xấp giấy trên tay xuống, cảm thấy chiến lược mưa dầm thấm đất không ổn thỏa cho lắm. Mặc dù đêm nào cũng ngủ chung trên một chiếc giường, thỉnh thoảng hắn vẫn cố tình chiếm lợi ôm Phong Chi Danh một cái, y cũng không hất văng hắn ra nhưng khoảng cách giữa họ vẫn y hệt như lúc mới quen, hoàn toàn không có gì tiến triển. Phong Chi Danh nếu là khúc gỗ mục không hiểu phong tình thì hắn sẽ không trách. Đằng này y còn biết nghe hát uống rượu cơ mà, rõ ràng là chưa đến mức quá cứng ngắc. Phải chăng là do hắn không đủ mị lực hấp dẫn y? Hay thực sự như y từng nói không hề thích nam nhân?

Tầm chiều, Bắc Đường Du ăn xong ra ngoài hoa viên hóng mát, tình cờ gặp Tiêu Trường Lân ngồi vắt chân trên cành cây cao nhất, xa tít nhất hái đào ăn. Bắc Đường Du có chút ganh tỵ, đám người bên cạnh Phong Chi Danh ai cũng có thân thủ tốt, còn hắn chẳng biết chút võ nào, ngay cả khinh công tầm thường cũng không biết.

Tiêu Trường Lân vẫy tay chào hỏi hắn rất nhiệt tình: "Tẩu tẩu đi dạo sao? Tẩu tẩu ăn không? Đào mới hái là ngọt nhất."

Bắc Đường Du gật đầu. Tiêu Trường Lân hái thêm mấy trái nữa chất đầy trên tay áo rồi khinh công xuống đất chia cho hắn. Hắn cắn thử một trái, quả nhiên vừa ngọt vừa mọng nước. Tiêu Trường Lân hỏi: "Hiền huynh đâu, sao không đi cùng tẩu tẩu?"

"Có lẽ vẫn còn luyện cương. Tiểu Thất nói dạo này quốc sư tìm được một thi thể bầy nhầy không nguyên vẹn, rất lấy làm vui, quyết định luyện thành một cương thi độc nhất vô nhị. Bởi vì trên người thi thể này từng bị chém qua tám mươi nhát dao nên đặt tên cho nó là Bát Thập."

Tiêu Trường Lân nghe xong hết cả hứng ăn: "Khẩu vị của hiền huynh thật quá bá đạo. Tẩu tẩu, làm sao mà ngươi chịu được huynh ấy vậy?"

"Phu thê ấy mà, chính là tương kính một đời. Ta có thể không hiểu được sở thích của quốc sư nhưng vẫn phải tôn trọng sở thích này. Chỉ là so với sở thích này, càng có điều khiến ta phiền lòng hơn."

Tiêu Trường Lân nói: "Số đào này nặng quá, chúng ta đến mái đình kia được không?"

Tiêu Trường Lân đi trước, Bắc Đường Du theo sau. Sau khi vào được mái đình bên hồ, Tiêu Trường Lân thả số đào từ tay áo xuống bàn nói tiếp: "Chắc là vì hiền huynh khó gần gũi nhỉ?"

Bắc Đường Du nhìn Tiêu Trường Lân như thể giữa biển người đột nhiên gặp được tri kỷ, đặt trái đào đang ăn dang dở xuống bàn và thở dài gật đầu.

"Tẩu tẩu đừng lo. Hiền huynh trông vậy thôi chứ chính là một trang giấy trắng, mặc tẩu tẩu thích vẽ hoa vẽ lá thế nào cũng được. Không giống như một số người khác, ngay từ đầu đã là trang giấy than rồi, bao nhiêu hoa lá vẽ lên đó đều không thể thấy ra màu sắc gì."

Bắc Đường Du cười hiểu: "Ngươi đang muốn ám chỉ Cố tướng quân? Ta thấy vị Cố tướng quân đó cũng rất có khí khái, không biết đã đắc tội gì với ngươi?" Hắn nói xong liền phát giác bản thân lỡ lời. Cả phủ quốc sư dường như đều rất kiêng kị nhắc đến mối quan hệ giữa Tiêu Trường Lân và Cố Thẩm Đề, chắc hẳn là từng được Phong Chi Danh dặn dò qua.

Tiêu Trường Lân nhìn Bắc Đường Du một cái, không rõ tâm tình thế nào mà chỉ im lặng. Bắc Đường Du ái ngại: "Ta nói nhiều thành vụng rồi. Xin vương gia thứ lỗi. Ngươi cứ xem như ta chưa hỏi gì cả."

Tiêu Trường Lân bật cười thành tiếng, có phần như tự chế giễu nhiều hơn là cười nhạo Bắc Đường Du: "Tẩu tẩu khách khí rồi, nào phải là bí mật gì mà cần che che giấu giấu? Có một dạo chuyện giữa ta và Cố Thẩm Đề đã trở thành trò cười cho cả kinh thành này, đầu đường cuối ngõ có nơi nào mà không nhắc đến? Có lẽ tẩu tẩu ít ra ngoài nên không biết thôi."

Bắc Đường Du sững sờ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà ồn ào đến vậy?

Tiêu Trường Lân nói tiếp: "Ba năm trước, Cố Thẩm Đề vẫn chưa trở thành đại tướng quân uy dũng như hiện giờ. Hắn chỉ là một phó tướng được giao nhiệm vụ hộ tống mật thư đến kinh thành, giữa đường bị mai phục rớt xuống sông suýt chết, nhằm lúc ta ngao du sơn thủy đã cứu hắn một mạng, từ đó mà kết bạn với nhau. Bản tính ta hào sảng tùy hứng, ngày thường giao kết bằng hữu rất nhiều nhưng chưa gặp qua người nào hợp ý như Cố Thẩm Đề. Vì vậy, chẳng bao lâu sau ta đem lòng yêu thích hắn. Vì thích hắn, ta âm thầm đánh tiếng với chủ tướng của hắn, muốn giúp cho quan lộ của hắn trải đầy gấm hoa. Chuyện này bị hắn phát hiện, hắn và ta cãi nhau một trận, sau đó giận dỗi bỏ đi. Ta khi đó chắc là bị điên, càng cảm thấy nam nhân khí phách không dựa vào quyền thế mà muốn tự lực vang danh như vậy không hổ là người ta thích. Ta tìm mọi cách đi theo xin lỗi, cuối cùng cũng được hắn tha thứ. Ta cứ tưởng tình cảm giữa bọn ta vô cùng tốt, rồi sẽ có ngày Cố Thẩm Đề nhận ra tâm ý của ta. Thế nhưng, hắn cái gì cũng không nhận ra, chậm chạp đến mức khó tin, khiến ta tức quá đặt cho hắn biệt danh rùa bò. Và rồi có một ngày ta chợt hiểu ra, không phải là do hắn chậm chạp, mà chỉ vì hắn có vị hôn thê rồi. Hôn thê của hắn là con gái của tri huyện Tùng Dương Mã Niên Nguyệt. Gã tri huyện này cũng chỉ là quan nhỏ nhoi nhưng mắt mọc cao hơn đỉnh đầu, khinh thường Cố Thẩm Đề ở quân doanh chức vị thấp kém nên không chịu hoàn thành hôn ước định trước giữa hai nhà. Cố Thẩm Đề nói với ta Mã Niên Nguyệt tình sâu ý nặng với hắn, cả đời này hắn sẽ không cô phụ nàng ta. Thế nhưng, khi ta cho người đi điều tra về Mã Niên Nguyệt này thì đáp án nhận được không phải như vậy. Nàng ta cùng một giuộc với phụ thân nàng ta, chẳng qua nàng ta âm hiểm hơn không để lộ ra bên ngoài mà thôi. Từ sớm, nàng ta đã muốn trèo cao với con trai của tể tướng, lại sợ từ hôn khiến bên nhà tể tướng khinh thường phẩm hạnh nàng ta bèn dùng phụ thân nàng ta làm cái cớ. Ta ba lần bốn lượt nhắc nhở Cố Thẩm Đề nhưng hắn không tin ta. Thường nói trong tình yêu ai yêu nhiều hơn liền trở thành kẻ ngu xuẩn quả không sai. Có một lần ta vì nóng lòng chứng minh nữ nhân kia gian xảo với Cố Thẩm Đề mà bị nàng ta hại ngược lại, vạch trần chuyện ta thích Cố Thẩm Đề nên mới tìm đủ mọi cách hãm hại nàng ta. Cố Thẩm Đề hoàn toàn nghe theo lời nàng ta, khinh bỉ ta tâm tư đen tối, ở trước mặt thiên hạ đã tát ta một bạt tai và công khai từ chối ta."

Bắc Đường Du kinh tâm hít mạnh một hơi. Cố tướng quân còn dám đánh cả vương gia, gan cũng lớn quá chừng.

Tiêu Trường Lân kể tiếp: "Chỉ vài ngày thôi, tin này đã lan trộng khắp kinh thành, trở thành đề tài bàn tán chế nhạo của không biết bao nhiêu người. Phụ hoàng mắng ta làm mất mặt hoàng gia, phạt ta đi canh giữ Hoàng lăng hai năm. Ngày đưa tiễn chỉ có hiền huynh và thập ca đến. Cố Thẩm Đề không đến, cũng không có bằng hữu nào khác đến. Bọn họ thấy ta thất thế rồi thì xa lánh còn không kịp. Hai năm sau canh lăng trở về, vẫn chỉ có hiền huynh và thập ca đứng ở cổng thành chờ đón ta. Sau này thập ca nói với ta, hiền huynh đã giúp ta vạch trần Mã Niên Nguyệt xấu xa kia cho Cố Thẩm Đề thấy, hôn sự giữa bọn họ cũng hủy rồi. Cố Thẩm Đề chắc là do đau lòng đã tự nguyện xin đi trấn biên. Ta nghe xong cảm thấy sao cũng được. Những chuyện về hắn đã không còn liên quan đến ta. Đời người ngu xuẩn một lần thì gọi là lầm lỡ, nhưng nếu ngu xuẩn đến lần thứ hai thì thật là hết cách cứu chữa, chỉ nên chết quách cho rồi. Tẩu tẩu nghĩ đúng không?"

Bắc Đường Du không biết nên gật đầu hay lắc đầu, chỉ đành nói: "Xin vương gia bớt thương tâm."

"Tẩu tẩu yên tâm, cho dù đã từng đau thì nỗi đau đó sớm đã tan biến cùng cái ngày ta bị đuổi khỏi kinh thành rồi. Bây giờ ta tự do tự tại đã quen, gặp lại Cố Thẩm Đề cũng không còn cảm giác gì, chẳng qua là ghét bỏ nên mới không muốn nhìn mặt hắn." Tiêu Trường Lân đổi nhanh chủ đề nói: "Vẫn là tẩu tẩu tốt số, gả được cho người nam tử biết nhận rõ thị phi như hiền huynh. Tẩu tẩu chỉ cần cố thêm chút nữa, nhất định sẽ thêu được hoa trên gấm mà."

Tốc độ chuyển đổi của vị vương gia này quá nhanh, báo hại Bắc Đường Du suýt nữa theo không kịp. Hắn gật gù: "Ta sẽ cố vậy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.