Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 10: Manh mối




Đợi Bắc Đường Du và Sài Thất đi xem xử trảm rồi, Phong Chi Danh mới trở lại luyện dược đường. Đây là căn cứ của y, bị Bắc Đường Du chiếm đóng thì chẳng thể làm được gì. Phong Chi Danh tiến gần bàn mở nắp hộp đựng Tiết tử bên trong, tuy nhiên đầu óc vẫn còn xoay vòng vòng về nụ hôn khi nãy: "Lẽ ra lúc đó phải thả Linh Tê cắn chết hắn."

Nghĩ xong, Phong Chi Danh lại tự sờ lên môi: "Nhưng lạ thay, hắn vậy mà có thể hôn ta được?" rồi lắc đầu lẩm nhẩm: "Không đúng, chắc chỉ nhằm lúc không tái phát bệnh mà thôi."

Phong Chi Danh bình tâm trở lại, đặt tay lên Tiết tử niệm một câu chú bằng tiếng Phạn. Y kiên nhẫn niệm đi niệm lại cho đến khi trông thấy Tiết tử rung mạnh lên và tỏa ra bảy luồng khói đen khác nhau thì thu tay. Bảy luồng khói hỗn loạn va chạm vào nhau, sau đó quấn quýt thành một vẽ ra bốn chữ "Mộ Của Ô Nương."

Bảy luồng khói đại diện cho bảy nạn nhân, mà bốn chữ kia lại đại diện cho nơi cả bảy người bị giết, cũng có thể là nơi hung thủ đang ẩn náu. Phong Chi Danh mang theo nghi hoặc đích thân đến Đại Lý Tự một chuyến. Lương Đổng Nhân đang tiếp khách cũng bỏ dở nửa chừng ra khỏi đại sảnh đón tiếp y, nhân tiện giới thiệu vị khách đứng bên cạnh là học sĩ Mạnh Tông Nguyên của Hàn Lâm Viện được cử đi tu bổ miếu Khổng Tử ở Giang Đông vừa mới trở về kinh thành hôm qua. Phong Chi Danh cảm thấy cái tên này rất quen nhưng nhất thời chẳng nhớ nổi, liền nhập đề thẳng với Lương Đổng Nhân: "Ta đến xem án trạng, sẵn có chút chuyện cũng muốn hỏi ngươi."

Lương Đổng Nhân đang định đáp lại thì bị Mạnh Tông Nguyên cướp lời trước: "Quốc sư, hạ quan có thể trò chuyện riêng với ngài một lúc không?"

Phong Chi Danh thẳng thừng từ chối: "Ta bận rồi."

Mạnh Tông Nguyên vẫn cố chấp nói: "Hạ quan có thể đợi ngài ở đây."

"Tùy ngươi!"

Lương Đổng Nhân luôn biết Phong Chi Danh cao ngạo khó gần, không muốn khiến Mạnh Tông Nguyên mất mặt nên tìm đường hòa hoãn: "Vậy Mạnh huynh hãy ở lại đây uống trà dùng bánh trước."

Lương Đổng Nhân nói rồi bèn đưa tay mời Phong Chi Danh vào trong thư phòng nói chuyện. Vừa khép cửa xong, Lương Đổng Nhân gấp gáp đi lấy án trạng giao cho Phong Chi Danh. Phong Chi Danh xem mất một nén hương. Trừ Phùng Mão ra, sáu kẻ bị moi tim đều dưới hai mươi và từng phụ bạc chính thê của họ. Có kẻ bán thê, có kẻ đánh đập thê tử tới chết, có kẻ đối xử với thê tử như súc vật chỉ cho ăn cám lợn, số còn lại thì phế thê sủng thiếp, khiến thê tử oán hận tự sát. Phùng Mão cũng dưới hai mươi nhưng y lại chưa thành gia.

Lương Đổng Nhân chờ Phong Chi Danh xem xong thì nói ra chính kiến của mình: "Điểm chung của các nạn nhân bị moi tim rất rõ ràng. Đầu tiên là bọn họ bị cắt đứt cổ rồi mới bị lấy tim, thủ pháp chuẩn xác. Sau là bọn họ đều dưới hai mươi và từng phụ bạc thê tử, moi tim như một hình thức báo thù cho sự phụ bạc này. Hạ quan từng nghi ngờ là do người nhà các thê tử này gây ra, điều tra một lượt lại không phát hiện nghi điểm nào. Phùng Mão thì hơi khác. Hắn bị trúng độc Kỳ Hà Đa bỏ vào cả rượu và thức ăn. Kỳ Hà Đa khiến hắn rối loạn nhịp thở, nảy sinh ảo giác, sau cùng dẫn đến tử vong."

Phong Chi Danh nhận thấy có điểm mâu thuẫn: "Từng có bảy người chết dưới lưỡi đao của Tiết tử, không phải chỉ sáu người."

Lương Đổng Nhân kinh ngạc: "Lẽ nào vẫn còn thi thể chưa tìm ra?"

Phong Chi Danh gật đầu: "Người này còn là nữ, sinh vào năm âm, là nạn nhân đầu tiên của Tiết tử." Luồng khí tức đầu tiên mà y cảm nhận được trên Tiết tử khác hẳn hoàn toàn với sáu luồng còn lại, không thể sai biệt vào đâu được.

Lương Đổng Nhân kinh hồn bạt vía. Phong Chi Danh chỉ giữ một cây dao găm thôi sao lại có thể biết được nhiều đến thế?

Phong Chi Danh hỏi tiếp: "Năm xưa vì sao Hồ Hiển lại tạo ra Tiết tử?"

"Hạ quan cũng đành chịu. Cả đời ông ấy si mê đao, muốn tạo ra thanh bảo đao tuyệt thế vô song, không hiểu sao kết quả lại chế dao găm mà không chế đao? Bởi vì Tiết tử mô phỏng hình dạng loan đao Tây Vực, có người cho rằng nó là vật định tình mà ông ấy muốn tặng cho người thê tử vốn xuất thân từ Tây Vực của mình."

"Thê tử ông ta tên gì?"

"Ô Nương."

"Mộ ở đâu?"

Lương Đổng Nhân không hiểu gì cả, băn khoăn hỏi: "Vì sao phải đi tìm mộ? Quốc sư nói chuyện này không liên quan đến tà ma, vậy kẻ chúng ta nên tìm không phải là người sống sao?"

"Hung thủ là người sống, nhưng mục đích của hắn thì có liên quan tới người chết. Mộ của Ô Nương là nơi mà bọn họ cùng bị giết."

Thật ra về điểm này Phong Chi Danh cũng có chút khó hiểu. Sáu nạn nhân nam bị moi tim đều chết ở đó thì y hiểu, nhưng vì sao còn chen vào một nữ tử nữa?

Lương Đổng Nhân gật gù, cứ tạm nghe vậy trước đi, miễn là có thể phá được án: "Hạ quan nhất định sẽ phái người tìm ra mau chóng."

"Mà cái người khi nãy..."

Lương Đổng Nhân nhắc lại: "Mạnh học sĩ Mạnh Tông Nguyên."

Lương Đổng Nhân và Mạnh Tông Nguyên có chút giao tình, nhưng dù gì học sĩ cũng chỉ là một chức quan dùi mài vào kinh văn, không có thực quyền hẳn hoi nên khó tránh quốc sư không biết.

Phong Chi Danh gật nhẹ: "Hình như ta nhớ ra hắn là ai rồi."

Khi Phong Chi Danh và Lương Đổng Nhân ra khỏi thư phòng, Mạnh Tông Nguyên vẫn còn ngồi đợi ở đại sảnh. Lương Đổng Nhân tìm cớ để bọn họ nói chuyện riêng với nhau: "Trà cũng lạnh rồi, hạ quan đi bảo người pha cái mới."

Mạnh Tông Nguyên ngó thấy Phong Chi Danh đứng nên không tiện ngồi nữa, nhổm dậy nghiêng người hành lễ với y. Y không câu nệ lễ tiết mà hối thúc: "Có gì nói mau."

Mạnh Tông Nguyên đứng thẳng lại, nghiêm túc nói: "Xin quốc sư tha cho Du nhi."

Du nhi nào nhỉ? Bắc Đường Du sao? Phong Chi Danh giật khóe mắt một cái. Là ai tha cho ai thì còn chưa biết đâu.

"Ta không hề làm gì hắn."

Phong Chi Danh chỉ nói ra sự thật nhưng lại bị Mạnh Tông Nguyên xem như đang trêu đùa mình, trong lòng tức giận không màng chú ý ngôn từ: "Quốc sư ép hôn Du nhi mà lại nói là không làm gì y sao? Y từ nhỏ đã lớn lên cùng hạ quan, y thích gì ghét gì hạ quan đều biết rõ. Người y thích căn bản không phải quốc sư. Quốc sư quyền cao chức trọng, muốn bao nhiêu người tài hoa hơn y gấp trăm ngàn lần cũng có. Vậy nên hạ quan khẩn xin quốc sư hãy buông tha cho y."

Phong Chi Danh không nhịn được cười lạnh một cái trước những lời nói tưởng chừng rất cảm động của Mạnh Tông Nguyên. Gần đây không biết y trúng phải vận xui ở đâu, gặp ai cũng cảm thấy bất đồng ngôn ngữ trầm trọng thế này?

"Nói nãy giờ, xin hỏi Mạnh học sĩ là gì của Bắc Đường Du? Lại lấy tư cách gì để xin ta buông tha cho hắn?"

"..."

Mạnh Tông Nguyên như sực nhớ ra gì đó, tím mặt không đáp.

Phong Chi Danh vẫn tiếp tục cười nhưng ánh mắt không hề toát ra ý cười: "Khi nào nghĩ ra tư cách đàng hoàng thì hẳn đến tìm ta bàn lại vấn đề này."

Phong Chi Danh đi thẳng. Mạnh Tông Nguyên chỉ biết dõi theo siết tay đầy bất lực.

Rời khỏi Đại Lý Tự, Phong Chi Danh rảo bộ trên phố đi về hướng phủ quốc sư vì hai nơi này cách nhau cũng không xa. Giữa đường, y gặp người bán kẹo hồ lô nên rút túi bạc mua một xâu. Y không ăn mà chỉ nhìn chằm chằm như thế, trong đầu chợt tái hiện lại mảnh ký ức vụn vặt đã xảy ra cách đây rất lâu, rất lâu.

Hình ảnh một người cha vừa về đến cửa lớn liền cầm hai xâu hồ lô hồ hởi gọi to đám con nhỏ đang chơi đắp tuyết trong sân: "Danh nhi, Nhược nhi, mau đến đây ăn kẹo nè các con."

Đứa con trai mải mê đẩy đầu người tuyết tròn vo nói: "Con không ăn đâu, nhường cho muội muội hết đó."

Đứa con gái chạy vội lại lấy hai cây kẹo hồ lô rồi chu môi méc: "Đại ca bình thường không tốt đến thế đâu, toàn giành ăn với muội thôi. Nếu không phải vì khi nãy đại ca trộm rượu của cha uống đến no căng cả bụng thì còn lâu mới cho muội nhé."

Người cha nghiêm túc nhìn đứa con trai: "Đã nói con còn nhỏ không được uống rượu mà."

Đứa con trai đá cục tuyết nhỏ dưới chân sang chỗ đứa con gái: "Méc nè méc nè! Có ngày ta giết muội diệt khẩu bây giờ."

Đứa con gái cũng không vừa, giơ chân đá đụn tuyết gần đó sang chỗ đứa con trai làm cho đầu tóc nó đều dính tuyết cả. Đứa con trai nổi điên rượt đứa con gái chạy vòng vòng quanh cha bọn họ. Người cha chỉ biết cười ha hả không ngớt. Thật là nghịch ngợm chết ông!

Phong Chi Danh thở dài xiết xâu hồ lô trong tay: "Nhược nhi, đại ca rất nhớ muội."

Phong Chi Danh quá chuyên tâm vào xâu hồ lô mà không để ý xe ngựa của Bắc Đường gia đang chạy tới. Bắc Đường Hinh ngó ra khung màn nhỏ của xe ngựa, chỉ tay hỏi: "Sao hắn lại ở đấy?"

Bắc Đường Vũ tò mò chen cái đầu ra xem thử tỷ tỷ đang chỉ ai, liền nhìn thấy một nam nhân thiên tư trác tuyệt, tóc dài cột thả bên vai trái. Bình sinh chưa từng gặp qua nam nhân nào lại đẹp đến mức ấy, Bắc Đường Vũ hỏi ngay: "Tỷ, đó là ai vậy?"

"Tên quốc sư biến thái." Bắc Đường Hinh kết luận.

Bắc Đường Vũ khó tin nói: "Đệ còn tưởng vị quốc sư đáng sợ mà thiên hạ nhắc đến cũng phải có một khuôn mặt đáng sợ chứ. Tỷ, người anh tuấn thế này mà lại tặng không cho Bắc Đường Du thì chẳng phải hắn quá hời rồi sao?"

Bắc Đường Hinh châm biếm: "Nói được lời này là do đệ chưa từng bị rắn của hắn cắn. Một năm yến tiệc trong cung, có nữ nhân ngu ngốc nào đó định nắm tay hắn kết quả là bị con rắn trong tay áo phóng ra cắn ngất tại chỗ. Hoàng thượng phải làm thuyết khách thì hắn mới chịu lấy giải dược ra cứu người ta, không thì đã có ý định để cho người ta chết luôn rồi. Phong Chi Danh này là kẻ vô cùng kiêu ngạo hống hách, tự cho là bản thân giỏi nhất nên không bao giờ để ai vào trong mắt."

"Đệ cũng là nam nhân nên biết rõ. Nam nhân nhiều người có vẻ ngoài đoan chính nhưng đều là kẻ sống bằng nửa thân dưới cả đấy. Chỉ có thể trách cô nương ấy tấn công không đúng điểm mà thôi, nếu đúng điểm thì mới biết cái gọi là dã thú của nam nhân trên giường nằm ở đâu."

Bắc Đường Vũ tự tin nói ra kinh nghiệm của mình. Bắc Đường Hinh cũng không hề nghi ngờ gì. Nàng thừa biết người đệ đệ này ăn chơi đến mức nào, dường như đã kế thừa toàn bộ tính phong lưu xấu xa của phụ thân bọn họ, chẳng trách phụ thân và y nói chuyện vô cùng hợp ý.

Xe ngựa dừng lại trước cổng tiệm vải Cẩm Sắc Phường. Đây là tiệm vải lớn nhất nhì ở kinh thành và là tài sản làm ăn riêng của Bắc Đường Hinh. Bắc Đường Hinh đưa Bắc Đường Vũ vào trong, vừa đi vừa nói: "Cho dù đệ nói đúng thì chắc gì đệ còn mạng leo được lên giường của hắn? Vẫn là không dính dáng tới hắn thì hơn. Đệ đi lựa vài cây vải tốt, trong ngày Thi Hương Xã mở hội thì có thể xuất hiện phong quang một chút tạo thêm danh tiếng tốt cho nhà chúng ta. Lần trước vì vụ của Trương công vớ vẩn đó mà nhà chúng ta bị nói thành nối giáo cho giặc, nghe sao cũng thật chướng tai."

"Mấy chuyện lấy tiếng thế này đệ biết phải làm sao mà. Dẫn theo Bắc Đường Lĩnh để hắn đối đáp văn chương thay đệ. Con mọt sách đó đệ chỉ đông hắn không dám sang tây, trung thành như chó vậy."

"Đệ vẫn cái tính ỷ lại này, cẩn thận lùa chó vào đường cùng sẽ bị cắn trả."

"Hắn không dám đâu. Đệ nắm trong tay điểm yếu của tam nương, nếu như đệ nói ra thì mẫu tử hai người bọn họ sẽ bị đuổi khỏi Bắc Đường gia mà không có một xu dính túi. Đệ đâu phải kẻ ngu, nuôi chó mà không cột chặt dây đảm bảo an toàn cho bản thân?"

Bắc Đường Hinh nào giờ không quan tâm đến chuyện thiếp thất của phụ thân nàng, bởi nàng biết nhị nương hay tam nương cũng chỉ là cách gọi trên danh nghĩa. Bên ngoài phụ thân còn có rất nhiều tình nhân cùng đám con rơi con rớt khác mà nàng chưa bao giờ gặp qua. Đã thế, quan tâm chỉ thêm phiền.

"Được rồi, đệ là giỏi nhất, mau đi lựa vải." Bắc Đường Hinh thúc giục. "Lát nữa tỷ còn phải đi bàn chuyện làm ăn với ông chủ Sở. Năm ngoái Giang Nam có nạn lụt lớn, vừa vào xuân số tằm đã cung không đủ cầu, vì vậy giá tằm đột nhiên tăng cao. Ông chủ Sở là người duy nhất nắm trong tay số tằm chất lượng nhất của cả vùng Giang Nam, thật may là vừa đến kinh thành vài ngày này."

"Được!" Bắc Đường Vũ vui vẻ đi xung quanh xem vải. Bắc Đường Hinh đến chỗ chưởng quầy hỏi han tình hình của tiệm mấy câu cho có lệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.