Ác Quỷ Máu Lạnh Biết Yêu

Chương 17




Nghe xong một câu kia, cô liền run lên một nhịp.

Người phụ nữ anh yêu!

Câu nói kia cơ hồ văng vẳng bên tai cô, cứ lặp đi lặp lại không dứt.

Chẳng lẽ...

Không, không đời nào. Tỉnh lại đi, mày nghĩ mày là ai chứ, một con vịt xấu xí như mày mà muốn ai thích, ai yêu. Lại còn mơ tưởng đến Thiếu gia Hắc đạo vô phong hoán vũ, một tay che trời như vậy. Bên ngoài, hàng nghìn những cô gái đẹp hơn mày vây xung quanh anh, anh còn không để tâm, lại để với mày sao. Nực cười!

________________ha ha ha ta là dãy phân cách /ta không phải boy, ta là anh soái ca đẹp trai/________________

Anh vào thư phòng xem văn kiện, ngày nào cũng như vậy, xem đến mắt mỏi thành cận. Chợt mắt anh loé sáng, đi đến bên chiếc tủ kia, lại như cỗ máy lấy chiếc hộp gỗ ra đặt lên bàn. Việc này anh đã làm hàng nghìn lần nhưng đến bây giờ vẫn chưa thôi nghĩ về ông. Người mà anh xem như đấng sinh thành của mình, mặc dù ông có hơi nghiêm khắc.

Chợt anh nhìn vào một màng hình camera trong hàng chục màng hình lớn nhỏ. Nơi đó có một bóng đen nhỏ xíu ngồi bó gối lại một chỗ, dường như... Rất cô đơn

Anh vuốt nhẹ chiếc hộp, bỗng, đôi mắt anh chuyển sang màu đỏ rực lửa. Không khí trở nên lạnh lẽo hơn, không gian tĩnh lặng, khuôn mặt anh lại vẽ lên một nụ cười...

_____________ta là dãy phân cách chuẩn manly nhờ đi tập gym /hình như ta sợ nam chính a~, hehe/____________

Ăn tối xong, anh lại có hứng muốn vào phòng cô ngủ. Dù sao thì sau này, cô và anh đều phải ở cùng một chỗ, nên từ bây giờ cho cô tập làm quen đi.

Ôm cô vào lòng, anh đặt cằm lên vai cô, phả vào cổ cô từng làn hơi nóng. Cô liền theo phản xạ rụt cổ lại. Xoay người đưa tấm lưng trần về phía anh.

Làn da cô trắng mịn đằng sau lớp áo mỏng, thứ anh chọn quả thật không tồi nha. Những thứ không nên thấy đều đã lộ ra trước mắt. Vậy mới nói, nếu như anh không có siêu năng lực kiềm chế thì tấm màng sinh học của cô bị hỏng rồi.

'Thần Nhi'

'Hửm...' Dường như cô đã đi vào giấc ngủ, nên giọng cô có phần trầm hơn.

Anh cụp mắt xuống, nhanh như vậy mà đã ngủ rồi sao? Anh liền ôm chặt lấy cô vào lòng, dùng môi chạm vào gáy của cô, tham lam hít mùi hương trên tóc cô. Khiến cô muốn ngủ cũng không ngủ được.

'Ngài, muốn nói gì?'

Anh không trả lời, chỉ chậm rãi buông cô ra, nắm lấy tóc cô đưa lên mũi ngửi. Tóc cô, vì sao lại thơm đến vậy?!

'Không, ngủ sớm đi, mai tôi cho em một kinh hỷ'

Tim cô bất chợt rung lên một nhịp, giọng anh...

Một câu nói nhẹ nhàng, vô cùng ấm áp, nhu hoà nhưng lại quyết định sinh mạng của một con người. Cô cũng không để ý đến những lời nói kia của anh,“kinh hỷ” của anh, cô không quan tâm. Khi nào biết, sẽ biết, cô mong ngày mai hẳn là một ngày đẹp trời đi.

Em không quan tâm, tôi càng muốn em phải biết. Biết được chính tay giết người vui như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.