Ác Quỷ Ma Sơ

Chương 2: Vatikán




Máu và nước mắt của loài người chảy trên tay ta. Ta dùng chúng ôm lấy gương mặt của Chúa. Ta chôn những đau đớn và khốn khổ xuống lòng đất. Chúng nảy nở như một thứ cỏ dại không cách nào ngăn chặn. Con thuyền Noah(*) đã mất. Cánh cửa thiên đàng đóng lại. Chỉ còn tiếng đau đớn oán than.

Ta uống một li rượu đỏ, ngồi trên chiếc ghế cắm ngược thập tự giá. Đau khổ này là ta mang đến. Kẻ bị ruồng bỏ không cần quan tâm đến hạnh phúc của người khác. Lửa cháy trên các thảo nguyên, lũ lụt dưới những đồng bằng. Các ngươi muốn về với Chúa? Được thôi, ta sẽ thay Chúa thực hiện nguyện vọng của các ngươi.

Máu và nước mắt của loài người chảy trên tay ta. Ta dùng chúng ôm lấy chính mình. Máu và nước mắt của chính ta chảy trên tay ta. Ta dùng chúng để gột rửa bản thân, thay cho nước thánh của lũ người ngu xuẩn.

Máu và nước mắt của loài người chảy trên tay ta. Ta muốn ôm lấy em.

Hoseok của ta.

...

Năm 1954, Vatican.

Một thư viện khép kín. Cửa sổ buông rèm rất dày. Chúng che khuất ánh sáng và cảnh sắc bên ngoài. Những giá nến treo trên tường thay cho đèn điện, càng làm không khí bên trong có vẻ cổ kính và trang nghiêm. Dưới tác động của nhiệt độ, sáp nến chảy xuống và vón lại như máu cục.

Bàn đọc lớn la liệt những cuốn sách đang mở. Những kí tự La - tinh khó hiểu, những văn ngữ cổ xưa và ảnh vẽ như thể đến từ thời gian của kỉ Phục Hưng trở về trước. Mà chính xác là như thế. Đây là những tài liệu cổ, được Vatican tìm kiếm và lưu trữ lại qua hàng trăm năm. Có người nói chúng vô dụng, chỉ là trí tưởng tượng quá đáng của con người hay sự hoang tưởng của lũ phù thuỷ. Nhưng với cương vị là một người con của Chúa, Giáo hội tin rằng những tài liệu này xứng đáng được bảo vệ.

Hoseok cũng tin như thế.

Rất khó để tìm được thứ mình muốn trong thư viện rộng nhường này. Hoseok xoa mắt. Ảo ảnh mà chàng nhìn thấy xuất hiện ngày càng nhiều. Chúng đã thoát ra khỏi giấc mơ và xâm nhập vào thực tại. Hoseok có thể cảm nhận được. Dù cho chàng đang ở tại đất thánh Vatican, thì có vẻ như chúng cũng chẳng hề suy yếu đi chút nào. Điều này khiến Hoseok lo sợ.

Chàng cảm giác những ảo ảnh đó đang dụ dỗ mình. Chúng lả lơi và hư hỏng đến độ chàng không muốn nhớ tới. Nhưng chàng đã kháng cự. Và chàng nghĩ mình nghe thấy tiếng rít the thé. Chúng như tiếng của một con rắn. Chúng bám theo chàng, hiện diện ở các vách tường, trên những bức hoạ đẹp đẽ của Vatican linh thiêng. Chúng vuốt ve bờ vai Hoseok khi chàng chìm vào cơn mộng. Và chàng rùng mình khi nhớ tới ánh mắt sáng loáng trong màn đêm. Nó cứ nhìn chàng chằm chằm. Nó đã gọi tên chàng. Hoseok.

Cánh cửa thư viện mở ra. Linh mục Duke bước vào. Nhìn mặt ông có vẻ căng thẳng. Ông vồn vập khi nhìn thấy Hoseok, "Chúa ơi, Hoseok, cha đây rồi. Tôi vừa trở về từ chỗ của Hồng y giáo chủ và truyền đạt những hình ảnh của cha..."

"Thưa cha, sao vậy?" Hoseok có linh cảm không tốt. Chàng dìu vị linh mục đến chiếc ghế gỗ và để ông có một khoảng trống để thở. Sau một hồi nghỉ ngơi, cha Duke như được lên dây cót. Ông vùng dậy và lục tung cả chiếc bàn đầy sách. Và việc đó chỉ dừng lại khi cha tìm thấy cuốn cổ tự, "72 con quỷ của vua Solomon." Ánh sáng tù mù của thư viện khiến câu chuyện càng có vẻ nghiêm trọng hơn khi cha Duke nói, "Ảo ảnh của cha là một điềm báo."

Hoseok nghiêm túc lắng nghe, dù cho thông tin mà cha Duke mang tới khiến chàng khiếp đảm. Điềm báo. Không bao giờ có chuyện gì tốt khi có điềm báo xảy ra, nhất là khi điềm báo ấy xuất hiện ở ngay tại Vatican này, chứ không phải bất cứ vùng đất nào khác. Cha Duke lật giở cuốn sách dày với những tờ giấy ố vàng, sờn mép. Ông đẩy nó đến trước mặt Hoseok.

"Hôm nay tại nhà nguyện, các Hồng y đã nhận ra điều ấy. Kinh sám hối không còn là kinh sám hối. Nó mang sắc màu nhờn nhợt như thể bị bóng đêm rình rập." Hai bàn tay ông xoắn vặn vào nhau đầy lo lắng. "Có kẻ đã trà trộn vào nơi linh thiêng của Chúa. Nó mang hình dáng giống như chúng ta. Nó đang đánh lừa ta, để ta nghĩ nó cũng mộ đạo như ta. Con ác quỷ."

"Cha Jung, cha hãy nghe đây. Không một thế lực đen tối tầm thường nào có thể trà trộn vào Vatican. Đây phải là thứ gì đó cực kì hắc ám. Như là những con quỷ đã bị nhốt lại dưới địa ngục của vua Solomon. Có thể có người đã triệu hồi nó, và nó mang tới ảo ảnh cho cha."

"Lạy chúa." Hoseok làm dấu thánh - như một cách để tìm kiếm sự bình tĩnh và an tâm. "Nhưng dấu hiệu này phát ra từ đâu thưa cha? Đức Hồng y có đưa ra chỉ dẫn gì không?"

Linh mục Duke lấy từ trong áo dòng một tờ giấy. Và ông cũng làm dấu thánh trước khi đưa nó cho Hoseok.

"Chúa phù hộ cha, cha Jung." Ông thì thầm. "Giáo hội đang họp kín, nhưng tôi khá chắc chắn họ sẽ cử cha tới Romania. Có người phát hiện ra, tu viện St. Carta đã mất đi sự linh thiêng của nó."

"Làm... làm sao có thể?" Hoseok như không tin vào tai mình. "Không phải tu viện Carta vẫn luôn cầu nguyện ư? Những lời cầu nguyện ở đó thậm chí còn đều đặn hơn cả ở Vatican. Tu viện chưa từng dừng lại dù chỉ một giây một phút. Mất đi sự linh thiêng? Làm sao có thể?"

"Tu viện Carta đã chết rồi, thưa cha." Linh mục Duke ghé sát mặt Hoseok và nói một cách lấm lét. "Ngôi làng bên cạnh xảy ra dịch bệnh. Người dân muốn tìm kiếm mọi sự giúp đỡ có thể, nên họ đã phá cửa tu viện và đi vào tìm kiếm các sơ, dù cho Carta là một tu viện kín. Nhưng cha biết gì không? Không còn ai ở đó cả."

"Theo như những gì họ thuật lại, nhà nguyện chỉ còn là một mớ phế tích. Xác chết ở khắp nơi. Thập tự giá bị bẻ gãy. Đó là một sự báng bổ không thể nghi ngờ. Tu viện Carta đã mất đi sự linh thiêng. Đó không còn là đất thiêng của Chúa nữa." Linh mục Duke thở dài và làm dấu thánh thêm một lần. "Amen."

"Vậy sao Giáo hội không ra lệnh di tản và cứ bỏ hoang tu viện đó như đã từng làm?" Hoseok hỏi.

"Giáo hội định làm thế, nhưng có một vấn đề." Linh mục Duke nói. "Bên trong Carta có chứa thánh tích. Họ muốn cha mang nó về."

"Tôi? Vì sao lại là tôi?" Hoseok rất bất ngờ. Vatican còn nhiều người khác giỏi hơn chàng, và thật khó tin khi Giáo hội quyết định cử chàng đi.

"Tôi nghĩ cha cũng đoán ra mà." Duke gõ gõ ngón tay lên bàn. "Vì những ảo ảnh của cha. Con quỷ đang để ý đến cha. Nó đang muốn lôi kéo cha cùng sa đoạ. Hoặc nó muốn chiếm lấy cha để có một bản thể trần gian."

"Vì Vatican, và vì Chúa, cha ạ." Vị linh mục đứng dậy, cùng lúc với tếng chuông đồng vang lên.

Giáo hội đã có quyết định.

_

(*) Tàu Noah: Con tàu xuất hiện trong Kinh Sáng Thế. Đây là con tàu đã chở Noah và các loài vật, giúp họ sống sót qua sự thanh trừng của Chúa - một cơn đại hồng thuỷ với mục đích quét sạch mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.