1.
Hoseok thích chăn lông cừu, vì nó ấm.
Công tước cũng thích chăn lông cừu, vì Hoseok hay đắp nó.
Mùa đông đã tới và tuyết bắt đầu rơi. Lò sưởi lúc nào cũng chất đầy củi thơm và các cửa sổ thường được đóng chặt, để tránh cho gió lạnh lùa vào. Hoseok đã rút khỏi Vatican mà không thông báo - điều đó cũng không cần thiết lắm, xét cho cùng là thế. Ai cũng nghĩ chàng đã chết. Ít nhất trên báo thì người ta đã viết như vậy.
Vì thế, bây giờ Hoseok "thất nghiệp" (chính công tước nói thế). Chàng có thể ngủ bao lâu tùy thích. Công tước cũng khá hài lòng với nếp sống mới của Hoseok, khi mà ngài nhận ra, chàng đã không còn gầy như trước.
"Bé cưng, dậy thôi." Công tước đặt lên trán Hoseok một nụ hôn trước khi đánh thức chàng khỏi cơn mộng đẹp. Hoseok lầm bầm gì đó rồi rúc sâu hơn vào chăn. Có vẻ như chàng chưa có ý định thức dậy. Công tước nhìn đồng hồ, ngẫm nghĩ một lát.
"Dù ngủ nhiều không tốt cho sức khỏe, nhưng hôm qua Hoseok thức khuya và hẳn em đang rất mệt. Vậy mình có thể đi nấu bữa trưa để Hoseok có thể ăn luôn nếu đói." Ngài tự nhủ.
Thế nhưng khi công tước đứng dậy, một bàn tay nhỏ nhắn từ trong chăn vươn ra, níu áo ngài lại. Hoseok - người vẫn đang rúc sâu trong chăn nãy giờ, lí nhí nói.
"Em đã định dậy rồi, nhưng lạnh quá."
Công tước ngạc nhiên trước lí do trẻ con của Hoseok. Nhưng ngẫm lại, vì chàng là con người, nên tất nhiên sẽ bị thời tiết ảnh hưởng. Vậy là ngài cẩn thận vạch chăn ra, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoseok.
"Và vì cái chăn này quá ấm, nên em không muốn rời khỏi nó à?"
"Cũng không hẳn ạ..." Hoseok nói thế, nhưng khuôn mặt ửng hồng của chàng đã tố cáo chính mình. Công tước vuốt cằm, thử tìm một giải pháp. Và cuối cùng, trước sự ngỡ ngàng của Hoseok, ngài quấn chặt chiếc chăn lông cừu quanh người chàng, sau đó bế chàng lên như bế một em bé được bao bọc cẩn thận.
"Nhiều lúc ta ước rằng con người không yếu ớt đến thế." Công tước bế Hoseok ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói. "Nhưng ta thích em thế này. Khi mà em hoàn toàn dựa vào ta."
Hoseok áp má về phía lồng ngực của công tước, cảm nhận sự quan tâm và chăm sóc của ngài. Công tước luôn dành cho chàng những điều ngọt ngào nhất, những điều khiến Hoseok cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cuộc sống vĩnh hằng sẽ chẳng bao giờ nhàm chán nếu như hai người họ có nhau.
"Ngài ơi?" Hoseok gọi.
"Ta đây."
"Yoongi?"
"..."
"Em yêu ngài lắm."
"Ta cũng thế, Hoseok." Công tước đáp.
Và lần này, ngài kéo chàng vào một nụ hôn sâu hơn, với tham gia của cả môi và lưỡi.
2.
Họ đã rời khỏi Romania. Dù rằng công tước đã gợi ý rằng hai người có thể đánh chiếm một lâu đài và sống cuộc sống quý tộc thực thụ, thế nhưng Hoseok cảm thấy đó không phải là một ý hay. Sau khi Hoseok thuyết phục rằng hai người chỉ cần một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, cuối cùng công tước cũng đồng ý. Vì thêm vào đó, Hoseok đã thoải hiệp việc cho ngài mang chiếc giường lớn của mình vào phòng ngủ của hai người.
Cuộc sống mới bắt đầu ở một vùng đất mới, cùng với người mình yêu. Thế là quá đủ. Công tước nghĩ thế khi ngồi nghe Hoseok - người đang lọt thỏm trong lòng ngài, đọc sách cho ngài nghe. Củi thơm nổ lách tách trong lò sưởi, tỏa trong không gian một mùi hương dễ chịu. Bão tuyết bên ngoài hung hãn đập vào những ô cửa kính, khiến chúng rung lên như thể chuẩn bị vỡ tan. Sự lạnh lẽo bên ngoài đối lập với sự ấm áp bên trong, khiến hai người cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Hoseok đọc lên những gì mình đang thấy trong cuốn sách, đôi lúc ngừng lại và há miệng để đón lấy quả nho mà công tước đã bóc vỏ cẩn thận. Thỉnh thoảng, công tước hỏi chàng mấy câu đại loại như "Sau đó thì sao?", "Tại sao nhỉ?"... để cho thấy mình vẫn đang đắm chìm vào câu chuyện Hoseok đang kể, dù thật ra ngài chỉ chú ý đến việc được ôm chàng trong lòng mà thôi. Họ như đôi vợ chồng già đã về hưu vậy. Công tước từng có sự so sánh kì quái đó trong đầu, nhưng ngài không mấy bận tâm. Nếu vậy, thì cứ già cả đời cũng được. Ngài rất vui lòng.
"À đúng rồi..." Hoseok như nghĩ ra gì đó. Chàng để cuốn sách xuống đùi, bắt lấy tay phải của công tước, "Ngài còn đau không?" Những ngón tay thon dài và trắng trẻo của công tước không một chút tì vết, nhưng Hoseok vẫn không thôi lo lắng. Cũng bởi mới chiều nay, mấy đứa bé nhà bên đã tung vôi bột để đuổi lũ rắn con. Công tước và chàng mua hoa ngay tại cửa hàng bên cạnh. Ngài bị dính một ít vào tay. Dù Hoseok đã thổi đi ngay sau đó, nhưng ai biết chúng có để lại di chứng gì chăng? Vôi bột rất độc, đối với loài rắn.
"Ta không sao." Công tước tận hưởng sự quan tâm của người yêu nhỏ bé, nhẹ nhàng trấn an. "Vôi bột không có tác dụng với ta."
"Thật sao?" Hoseok có vẻ không tin lắm.
"Thật. Ta không yếu đuối đến vậy, Hoseok à." Ngài thơm lên trán chàng, sau đó nhìn chiếc đồng hồ treo tường. "Đến giờ ngủ của em rồi."
"Em không muốn đứng dậy đâu." Hoseok ngả cả người vào lòng công tước, ngáp một cái.
"Em lại thế rồi." Công tước hơi cười. "Ta sẽ bế em về phòng nhé?"
"Và cho em một nụ hôn chúc ngủ ngon?" Hoseok gợi ý, rồi cười khúc khích vì ý kiến của mình. Công tước không phản đối. Mà thật ra, ngài cũng chẳng có lí do gì để phản đối cả. Ngài thích hôn Hoseok của ngài, đó là điều không thể chối cãi.
Một ngày của Hoseok trong mùa đông thường bắt đầu bằng nụ hôn chào buổi sáng của công tước, kết thúc bên lò sưởi đầy củi thơm và những quả nho đã được lột vỏ, cùng với nụ hôn chúc ngủ ngon trên chiếc giường ấm áp.
"Ngủ ngon, Yoongi." Hoseok ngái ngủ nói, trước khi hoàn toàn thả lỏng. Ngài công tước đưa tay tắt đèn ngủ, chui vào trong chiếc chăn lông cừu toàn mùi hương dễ chịu của Hoseok, ôm lấy con người bé nhỏ ấy vào lòng.
"Ngủ ngon, tình yêu."
3.
Hoseok vẫn chưa học được cách chơi đàn dương cầm.
"Ngài đàn lại đi. Có lẽ em đã bỏ lỡ nốt nào đó." Hoseok chau mày nói. Ngài công tước cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn lại - ngài biết Hoseok khá hiếu thắng.
"Ta đã đàn lại năm lần rồi, Hoseok. Em đâu cần phải học dương cầm." Dù nói thế, nhưng công tước vẫn chiều lòng người yêu bé nhỏ mà ngồi vào ghế, đàn lại một lần nữa. Hoseok chăm chú nhìn những ngón tay đẹp đẽ của công tước nhảy múa trên phím đàn. Âm thanh do chúng tạo ra tuyệt diệu đến nỗi, nó có thể khiến cho người ta say.
"Tay ngài đẹp quá." Hoseok hơi hơi ghen tị khi áp tay mình và tay công tước vào với nhau. Công tước bật cười, chủ động nắm lấy tay chàng. Ngài nói. "Tay Hoseok cũng thế mà."
"Không đẹp bằng ngài."
"Đẹp hơn chứ nhỉ?"
"Không, không đẹp bằng ngài đâu."
"Hoseok, em làm ta ngượng đấy."
"Em biết mà." Hoseok khúc khích cười, như đứa trẻ tinh quái đã đạt được mục đích. "Ngài đỏ mặt rồi." Chàng hôn hôn lên gò má của công tước, mỹ mãn nói. Mặt công tước - vì thế, đỏ hơn và đỏ hơn nữa.
"Tất nhiên rồi, được người yêu hôn má, chắc ai cũng sẽ đỏ mặt thôi. Đây là phản ứng bình thường." Ngài công tước tự an ủi mình như vậy, cố tìm một lí do để bào chữa cho việc, các cơ mặt của mình phản ứng như con người.
4.
Đêm nay Hoseok lên giường sớm hơn mọi khi. Chàng ôm cứng lấy công tước của mình, chân vắt ngang hông ngài. Hoseok nói, "Ngài ơi, hoa héo rồi. Ngày mai chúng ta cùng đi mua để thay bình nhé?"
"Được rồi, Hoseok." Công tước hôn hôn trán chàng. "Và mua thêm sách cho em. Em đã đọc hết giá sách rồi nhỉ?"
"Vì em không có nhiều việc để làm lắm." Hoseok nghiêng đầu suy nghĩ. "Việc em làm giỏi nhất chỉ là đọc kinh và cầu nguyện thôi. Nhưng bây giờ em đâu thể làm thế được nữa, đúng không?"
Dù Hoseok rất thoải mái khi nói vậy, nhưng công tước biết chàng đã bắt đầu chán cuộc sống quá yên bình và lặp đi lặp lại này. Ngài hơi phiền muộn khi nghĩ tới điều đó, nhưng ngài sẽ không trón tránh. Bởi Hoseok là người ngài yêu nhất, ngài không muốn chàng buồn phiền.
"Chúng ta đã dừng chân ở nước Ý một thời gian rồi." Công tước xoa xoa má Hoseok, âu yếm nói. "Em thích nơi nào hơn, Anh hay Pháp? Hay là Châu Á? Châu Á có rất nhiều món ăn ngon, ta nghĩ em sẽ thích."
"Em đi đâu cũng được, ngài mang em đi đi." Hoseok thổ lộ mong muốn được ở cùng người yêu lần thứ n trong ngày. Công tước hài lòng vì biểu hiện dịu ngoan của người yêu bé nhỏ.
"Được rồi. Chúng ta sẽ nói kĩ hơn vào ngày mai. Giờ thì đi ngủ nào." Công tước đưa tay tắt đèn ngủ.
"Ngủ ngon, Yoongi."
"Ngủ ngon, tình yêu."
5.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Giáo hội vẫn cố hết sức giữ in lòng tin với Đấng tối cao, người dân vẫn sinh hoạt điều độ hai tư giờ trong ngày. Công tước vẫn yêu Hoseok vô cùng và chàng cũng yêu công tước nhiều không kém.
Họ ngao du khắp các ngọn núi, cửa biển, các miền đồng bằng và những vùng quê. Nơi nào họ đi qua, nơi đó đầy ắp kỉ niệm và hạnh phúc. Và chắc hẳn, ngài công tước và người yêu bé nhỏ của ngài sẽ còn vui vẻ rất lâu rất lâu nữa.
Như người ta hay nói trong các câu chuyện cổ tích có hậu,
"Và họ sống, hạnh phúc mãi mãi về sau."
- HẾT-