Ác Nam Nhận Tội Đi

Chương 7:




Spoiler Đêm, dần dần sâu.

Mùi vị hoan ái trong không khí dần tiêu tán.

Lạc Đình Đình nằm ngủ say trên giường, Đông Phương Bách lại rất thanh tỉnh.

Không ngủ được.

Anh đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra.

Bầu không khí của Đài Bắc thật sự không thể khen tặng, ở lầu 12 mà vẫn có thể nghe thấy tiếng xe chạy ầm ỹ.

Giống như suy nghĩ của anh lúc này.

Không phải dùng một một từ ‘loạn’ là có thể hình dung.

Sống đến ba mươi lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn, trọng tâm gần như đều đặt trên sự nghiệp, công việc có thể cho anh cảm giác thỏa mãn và thành tựu, đây là chuyện không thể phủ nhận.

Ngay cả chuyện lớn của đời người cũng nghe theo lệnh của cha mẹ, đương nhiên anh tuyệt đối không có không vừa lòng với Lạc Đình Đình, nếu không, cũng sẽ không gật đầu đồng ý cưới cô.

Mà Lạc Đình Đình cũng là một người vợ tốt, mẹ tốt, dùng mười năm huy hoàng nhất của phụ nữ đặt vào gia đình, con trai và anh.

Vốn tưởng rằng cô đã hài lòng với cuộc sống của mình, vừa lòng người chồng là anh.

Nhưng…… Anh sai rồi.

Sau khi Lạc Đình Đình kiên quyết ly hôn, cuộc sống của anh không hiểu sao lại xuất hiện nhiều ngã rẽ, làm anh không biết mình phải đi đường nào.

Khoảng thời gian này anh đi làm lúc nào cũng mất tập trung, thường xuyên bỏ bê công việc chạy đi uống cà phê, sau khi đi xã giao về nhà thì lại thấy ngôi nhà kia không có hơi thở của con người, ngủ trên chiếc giường quen thuộc cũng không thể ngủ sâu.

Vốn dĩ anh nghĩ rằng ly hôn cũng không có sao hết, dù sao đời sống hôn nhân trong cuộc đời của anh, không quá quan trọng.

Nhưng, khi đang làm việc anh lại nhớ vợ và con trai.

Aizz! Đây gọi là gì?

Thượng đế trêu người thật sự tàn nhẫn!

Toàn bộ con người chỉ khi mất đi mới biết quý trọng, tim mới có thể đau, không ngờ người hô mưa gọi gió trên thương trường như anh mà cũng phải trải nghiệm cảm giác này.

Anh không thích vợ mặc váy ngắn bưng cà phê cho khách trước mặt người đàn ông khác. Lại càng không thích có đàn ông lấy cớ mua cà phê để nói chuyện phiếm với vợ anh. Điều không thể chấp nhận nhất là, vợ của anh lại đi hẹn hò với người đàn ông khác vui vẻ trải qua buổi tối cuối tuần.

Mà anh, giống như một tên biến thái điên cuồng bám theo phía sau bọn họ.

Anh ghen tị đến sắp phát điên.

Anh chưa từng nghĩ mình đối với vợ lại có ham muốn chiếm hữu lớn như vậy, anh hối hận không thôi, tự trách bản thân tại sao hôm đó lại đồng ý ký tên ly hôn.

Muốn cứu vãn…… Đợi chút, Đông Phương Bách ngừng suy nghĩ, không sai, anh muốn cứu vãn, nhưng vợ của anh không muốn.

Có thể thấy được trước kia anh là một người chồng thất bại cỡ nào!

Đông Phương Bách đi tới cạnh giường, vươn tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt say ngủ của Lạc Đình Đình……

Em sẽ đồng ý sao? Đồng ý cho anh một cơ hội nữa?

Trong mắt của anh đều là thâm tình và mong đợi.

Lại cho anh một cơ hội nữa, Đình Đình, lần này anh sẽ thay đổi như kỳ vọng của em……

Đông Phương Bách nắm tay Lạc Đình Đình, trong lòng không ngừng cầu xin.

Tinh tinh! Tiếng chuông cửa thanh thúy ngắt đứt suy nghĩ của Đông Phương Bách.

Đông Phương Bách sợ tiếng chuông đánh thức Lạc Đình Đình, anh vội vã đi ra mở cửa —

Cửa vừa mở, Kiều Quỳnh An nhẹ nhàng thở ra.

“Đình Đình, thì ra cậu ở nhà, Tiểu Húc nó……” Kiều Quỳnh An ngưng nói, cô phát hiện người mở cửa là một người đàn ông đang ở trần.

Ách, không có lộ hết, nửa người dưới của anh mặc quần tây, nửa người trên…… Rất nam tính, rắn chắc không có một chút sẹo lồi, tóc rối tán loạn, thật khêu gợi.

Biểu cảm của Kiều Quỳnh An rất thú vị.

Vốn nghĩ không tới mười giờ Lạc Đình Đình sẽ về, mà chờ mãi đến nửa đêm vẫn không thấy cô ấy sang đón Tiểu Húc.

Tiểu Húc ở chỗ cô ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì ầm ĩ muốn về nhà, cho nên cô mới dẫn bé tới đây nhấn chuông, nếu biết Lạc Đình Đình dẫn đàn ông về nhà, hơn nữa còn làm chuyện ái muội, cô sẽ dỗ Tiểu Húc ngủ lại nhà cô đêm nay.

Ôi, không, Kiều Quỳnh An tỉnh ngộ, cô nên che mắt Tiểu Húc lại mới đúng, sao có thể để cho bé nhìn thấy bạn trai mới của mẹ chứ……

“Tiểu Húc……” Khi Kiều Quỳnh An còn chưa kịp hành động, Tiểu Húc còn buồn ngủ nhận ra người đàn ông trong cửa là —

“Cha!” Tiểu Húc nhào vào lòng Đông Phương Bách.

Cha?

Kiều Quỳnh An nhìn người đàn ông khỏa thân rồi lại nhìn Tiểu Húc, Tiểu Húc kêu người này là cha…… Cho nên đây là ‘chồng trước’ của Đình Đình?

Nhưng rõ ràng Đình Đình đã nói hôm nay cô ấy đi hẹn hò với cậu em đẹp trai, tại sao bây giờ đối tượng lại biến thành chồng trước?

“Quỳnh An? Thật xin lỗi, tớ quên đi đón Tiểu Húc về.” Lạc Đình Đình bị tiếng nói chuyện bên ngoài đánh thức, cô vội vã mặc áo ngủ chạy ra ngoài.

“Ha ha, không sao hết, không sao hết.” Kiều Quỳnh An nghe được mùi hương sau khi hoan ái trên người Lạc Đình Đình.

“Hai người bận, hai người bận, tớ đi về trước.”

“Bận!” từ này thật mờ ám, Kiều Quỳnh An rất biết điều đi ra còn thuận tiện đóng cửa, để gia đình bọn họ bồi đắp tình cảm.

“Cha, Cha……” Nhìn thấy Đông Phương Bách ở trong nhà mới của mình và mẹ, Tiểu Húc vui vẻ đến mức hết buồn ngủ, bé quấn quít lấy Đông Phương Bách nói chuyện líu lo y như một con chim nhỏ.

So với sự vui vẻ của Tiểu Húc, lúc này Lạc Đình Đình lại ảo não đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Tại sao cô lại thất thủ dễ như vậy, mới bị anh quyến rũ một chút đã…… Để anh ăn sạch!

Hu hu…… Lạc Đình Đình, mày thật sự là một chút dè dặt của phụ nữ cũng không có!

Giờ tốt rồi, hai người đã ly hôn mà còn lên giường.

Cô thật sự rất muốn đập đầu vào tường làm cho mình bất tỉnh, để không cần đối mặt với tình cảnh lúng túng này.

May mắn Tiểu Húc đã trở lại, cô có thể tránh khỏi tình huống một mình đối mặt với Đông Phương Bách.

Lạc Đình Đình nhắm mắt, cô không thể chưa đánh đã loạn, phải bình tĩnh.

Cho dù không muốn đối mặt, cô vẫn phải nói rõ ràng với Đông Phương Bách, đêm nay chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, không có bất cứ ý nghĩa gì hết.

“Cha, cha sẽ chuyển đến ở chung với con và mẹ ư?” Anh bạn nhỏ hồn nhiên nghĩ rằng, cha xuất hiện ở nhà mới của mình và mẹ thì tất cả sẽ trở về như trước.

“Sẽ không, Tiểu Húc, cha sẽ không sống chung với chúng ta.” Lạc Đình Đình nhanh chóng đánh gãy suy nghĩ của Tiểu Húc.

“A~.” Vẻ mặt cô đơn của Tiểu Húc làm cho Lạc Đình Đình cảm thấy có ai đó đang tát mình một cái.

Trước khi ly hôn cô đã nghĩ Đông Phương Bách rất ít tham dự vào quá trình trưởng thành của Tiểu Húc, nên cho dù cô và Tiểu Húc chuyển đi, Tiểu Húc cũng sẽ không quá nhớ tới cha mình.

Nhưng cô đã quên cha con trời sinh, mặc kệ thế nào, Đông Phương Bách vẫn là cha của Tiểu Húc.

“Tiểu Húc, không sao hết, bây giờ cha đã biết con và mẹ ở đây, cha có rảnh sẽ tới thăm hai người.” Không phải con, mà là hai người, bao gồm cả Lạc Đình Đình.

Lạc Đình Đình tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Bách, dùng ánh mắt không tiếng động cảnh cáo anh: Chuyện bản thân không làm được thì đừng tùy tiện hứa!

Sao em biết anh không làm được? Đông Phương Bách cũng không tiếng động đáp lại cô.

Lạc Đình Đình nổi đóa.

“Tiểu Húc, con đi ngủ đi.” Lạc Đình Đình nhanh chóng cách ly Tiểu Húc, miễn cho một hồi Đông Phương Bách lại hứa thêm vài chuyện mà bản thân không làm được.

“Mẹ, ngày mai cha có đi vườn bách thú với chúng ta không?” Tiểu Húc có vẻ lưu luyến không rời.

“Sẽ không, tiểu bảo bối, cha không rảnh.”

“Cha ơi cha không rảnh sao?” Ở cửa phòng ngủ, Tiểu Húc vẫn không nhịn được quay đầu hỏi.

Đông Phương Bách chần chờ một chút, ngày mai là chủ nhật, đối với phần lớn mọi người thì chủ nhật là ngày nghỉ, nhưng anh có một cuộc họp xuyên quốc gia vô cùng quan trọng phải tham dự.

Lạc Đình Đình biết rõ Đông Phương Bách chần chờ là có ý nghĩa gì, quả nhiên không nên ôm quá nhiều kỳ vọng với anh ta.

Cô khẽ vỗ lên mặt Tiểu Húc: “Tiểu Húc, ngoan, cha của con thật sự có rất nhiều việc, ngày mai mẹ và con cùng đi, huống hồ các bạn trong vườn bách thú nếu nhìn thấy cha của con có lẽ sẽ không vui!”

“A~.” Tiểu Húc thất vọng chậm rì rì đi vào phòng ngủ, nhìn bóng lưng nhỏ bé cô đơn của con trai, lửa giận trong lòng Lạc Đình Đình cháy bừng lên.

Cô trực tiếp đi tới cửa, tiễn khách.

“Anh nên đi rồi.”

“Đình Đình, chúng ta nói chuyện……”

“Không, giữa chúng ta không có gì để nói.” Lạc Đình Đình mãnh liệt từ chối. “Anh nhanh…… Không, anh mặc quần áo vào trước đi.”

Lạc Đình Đình thúc giục anh.

Vừa nãy đã bị Kiều Quỳnh An nhìn thấy anh ở trần đứng trong nhà cô, ngày mai chắc chắn cô sẽ bị ba người bọn họ ép hỏi.

Đêm thực sự sâu, Lạc Đình Đình đã tỏ vẻ không muốn nói chuyện với anh, bây giờ dù anh nói gì cũng không có tác dụng, nếu thực sự cảm thấy hối hận, thì anh nên hành động mới đúng.

Anh cũng không nói mấy câu cầu xin Lạc Đình Đình trở lại bên cạnh anh, bây giờ anh mới biết, tuy bề ngoài vợ anh rất yếu mềm, nhưng trong lòng lại rất cứng rắn.

Đông Phương Bách đành phải đi vào phòng ngủ mặc quần áo, trước khi đi anh bỏ lại một câu: “Anh sẽ còn đến nữa.”

Lạc Đình Đình đóng sầm cửa.

Hừ, đến thì đến, tôi sẽ không mở cửa – cô làm mặt quỷ với cánh cửa.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, Lạc Đình Đình chuẩn bị xong sandwich, cơm, trái cây và nước uống, lại sửa soạn cho Tiểu Húc thành một cậu nhóc đẹp trai đáng yêu, bọn họ chuẩn bị xuất phát đến vườn bách thú.

“Đến, Tiểu Húc, đội mũ lên nào.” Lạc Đình Đình giúp Tiểu Húc đội mũ đôi mẹ con lên. “Chúng ta xuất phát thôi!”

“Xuất phát!”

Nhưng bộ đàm trên cửa phát ra âm thanh, làm cho bọn họ dừng bước, là bảo vệ của tòa nhà gọi tới.

“Xin hỏi có chuyện gì không?” Lạc Đình Đình nghi hoặc tiếp bộ đàm.

“Cô Lạc, ở dưới lầu có một người đàn ông họ Đông Phương tìm cô.”

Đông Phương? Không phải là Đông Phương Bách chứ?

“Cô có muốn cho anh ta đi lên không?”

“Không, không cần, đúng lúc tôi muốn xuống lầu, anh bảo anh ta chờ một lát.”

Tiểu Húc nghe được câu nói của bác bảo vệ, bé vui vẻ hỏi mẹ: “Là cha đúng không? Cha đến đây, cha muốn đi vườn bách thú với chúng ta.”

Bé lôi kéo Lạc Đình Đình vội vàng chạy xuống lầu.

Lạc Đình Đình không thể tin được, nhưng đàn ông họ Đông Phương mà cô biết chỉ có một người.

Đi đến trước cửa lớn của tòa nhà, người đứng chờ trước chốt bảo vệ quả nhiên là Đông Phương Bách.

“Cha……” Tiểu Húc chạy lên, thân hình nho nhỏ được người cha cao lớn ôm lên.

Đông Phương Bách mặc áo polo màu lam kết hợp với quần thường màu trắng, dáng người của anh vốn đã rất đẹp bây giờ mặc thế này lại còn đẹp hơn.

“Tiểu Húc, thật tốt quá, cha tới kịp.”

“Cha muốn đi vườn bách thú với con và mẹ ư?”

“Ừ, đúng, nhưng cha sợ mẹ con không đồng ý……” Đông Phương Bách cố ý nhìn về phía Lạc Đình Đình.

Lạc Đình Đình đương nhiên không đành lòng làm bảo bối thất vọng, đặc biệt bây giờ bảo bối còn dùng một đôi mắt khát vọng nhìn cô.

“Nếu cha của con có thời gian đi cùng chúng ta, đương nhiên mẹ sẽ hoan nghênh.”

Anh không phải người coi công việc còn quan trọng hơn cả gia đình sao? Vậy mà có thể bỏ lỡ ngày cuối tuần để đi chơi với mẹ con cô, thật sự là không thể hiểu nổi.

“Vậy đi thôi!” Đông Phương Bách săn sóc tiếp nhận giỏ đồ ăn trong tay Lạc Đình Đình, anh dắt Tiểu Húc đi về hướng chiếc xe quý giá của mình.

“Đợi chút, chúng ta không đi xe hơi, đi xe điện ngầm tiện hơn.”

Đông Phương Bách nheo mắt: “Đi xe điện ngầm?”

“Ừ, đi xe điện ngầm thì vừa xuống đã tới vườn bách thú, tiện lợi lại bảo vệ môi trường.”

“Được, vậy đi xe điện ngầm.” Cảm giác được Lạc Đình Đình đang cố ý khiêu chiến anh, nhưng anh không thèm để ý, làm theo ý của cô đi.

Lạc Đình Đình trừng mắt nhìn Đông Phương Bách, lại lần nữa hoài nghi anh uống lộn thuốc.

Một nhà ba người đi vào trạm xe điện ngầm, tổ hợp tuấn nam, mỹ nữ, tiểu soái ca hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.

Khi lên xe điện ngầm, Tiểu Húc có chỗ ngồi, Lạc Đình Đình và Đông Phương Bách đứng song song nhau.

“Chỉ đi vườn bách thú chơi mà thôi, anh có cần phải mặc đồ đắt tiền quý giá như thế không?” Lạc Đình Đình cắn răng thấp giọng châm chọc nói.

Nhìn anh từ trên xuống dưới, toàn là nhãn hiệu nổi tiếng của Anh, hơn nữa hình như đều là đồ mới.

“Anh từ công ty chạy tới, trên đường đi anh nghĩ rằng mình mặc tây trang đi vào vườn bách thú thì không hợp lắm, nhưng trung tâm thương mại lại chưa bắt đầu bán, đành phải kêu bạn mang quần áo đến.” Bạn tốt bị anh từ trên giường đào lên, bản mặt vốn thối lại càng thối hơn.

“Hôm nay anh không thể không có công việc.” Cô rất hiểu người chồng cuồng công việc này.

“Đúng là có, nhưng anh dời hết rồi.”

Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, trước kia anh cảm thấy công việc quan trọng hơn gia đình, nhưng hiện tại anh tình nguyện dời cuộc họp quan trọng chỉ để đi vườn bách thú với vợ và con trai.

Thẳng thắn mà nói, anh vẫn có chút không thói quen, bỏ công việc để vui chơi, chuyện này anh sẽ từ từ thích ứng.

“Tôi không ngại anh đi theo làm người hầu, nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám mất tập trung hoặc luôn cầm điện thoại xử lý công việc ở đây, tôi nhất định sẽ quăng điện thoại di động của anh vào chuồng thú.” Lạc Đình Đình ác độc nói.

Đông Phương Bách đột nhiên im lặng, dùng ánh mắt thích thú như phát hiện thứ mới xem xét vợ của anh.

Lạc Đình Đình bị cái nhìn kỳ quái của làm cho da đầu run lên.

“Anh nhìn cái gì mà nhìn?”

“Anh phát hiện…… Em căn bản một chút cũng không dịu dàng, nhìn dáng vẻ khi uy hiếp anh vừa rồi, chặc chặc chặc, thật sự kém trước rất nhiều!” Đông Phương Bách cười trộm trong lòng.

Phát hiện này thật ra rất thú vị.

Lạc Đình Đình nhếch miệng, đột nhiên bị nói một chút cũng không dịu dàng…… Ặc, cô giả bộ ho nhẹ, lời nói này của Đông Phương Bách căn bản là đang đâm chọt cô.

“Để anh phát hiện bộ mặt thật của tôi cũng không sao hết, dù sao chúng ta cũng đã ly hôn.”

Đông Phương Bách cười nhưng không nói.

Bọn họ đã ly hôn không sai, nhưng vợ chồng ly hôn vẫn có thể tái hợp không phải sao!

Làm cho Lạc Đình Đình rớt mắt lần nữa, biểu hiện của Đông Phương Bách ở vườn bách thú tốt đến lạ.

Anh giống như một người cha tốt điển hình, luôn đáp ứng yêu cầu của Tiểu Húc, có hỏi ắt có trả lời, anh có học thức phong phú nên không bị những chuyện quái lạ của nhóc linh tinh đánh bại.

Anh còn làm một người chồng quan tâm vợ, từ đầu tới cuối anh đều giành xách đồ nặng, mua đồ cũng vậy, thậm chí còn nắm tay cô và Tiểu Húc đi hết toàn bộ khuôn viên vườn bách thú.

Sau đó bọn họ tìm đến dưới một gốc cây có bóng râm để ăn cơm dã ngoại, anh ngồi bên cạnh cô, ăn sandwich cô tự tay làm, để Tiểu Húc nằm trên đùi anh.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá, thời tiết tốt vô cùng, tốt đến mức làm cho cô nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Rốt cuộc ly hôn là một giấc mơ? Hay mọi chuyện từ lúc nãy đến giờ là một giấc mơ? Cô mơ hồ.

Cô thừa nhận, cô không nhận ra Đông Phương Bách đã thay đổi hoàn toàn này.

Rốt cuộc anh muốn gì? Cô đã bị anh làm cho hồ đồ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.