Spoiler Cô thật sự chịu đủ rồi!
Nhớ lại nội dung cuộc gọi vừa rồi, cô gái xinh đẹp dịu dàng nhất hệ tiếng Trung là cô cũng không nhịn được mà phát điên lên.
Tính tình của cô rất tốt ư? Lạc Đình Đình không nghĩ vậy.
Có lẽ trong mười năm hôn nhân, cô luôn làm một ‘người vợ tính khí tốt’, bởi vì cô có một người chồng cuồng công việc, nhưng bây giờ cô sẽ không bao giờ…. Nhịn nữa.
Nguyên nhân là, đứa con trai đáng yêu khôn khéo, thông minh hiểu chuyện —- Đông Phương Húc Nhật của cô sắp tiến vào giai đoạn đầu của chuyện học tập, tiểu học.
Cô đối với Đông Phương Bách (cũng chính là người chồng cuồng công việc kia) không yêu cầu nhiều, khi cô đi kiểm tra thai kỳ anh không đi cùng một lần, không sao hết, ngày cô sinh con anh đang chủ trì một cuộc họp quan trọng không tới được, cô có thể thông cảm, sau khi Húc Nhật ra đời anh chưa từng thay tã cho thằng bé một lần, chưa từng một tắm cho thằng bé một lần, cũng không sao hết….
Nhưng, con trai đi báo danh học tiểu học thì chỉ có một lần duy nhất trong đời, nếu bỏ qua thì sau này sẽ không còn cơ hội.
Nếu hỏi cô tại sao lại kiên trì muốn Đông Phương Bách tham gia? Cô không biết, đừng hỏi cô, cô không biết tại sao, cô chỉ muốn anh tới.
Mà cuối cùng đều này trở thành thứ đánh nát cọng cỏ cuối cùng của cô.
Một tháng trước cô lo lắng công việc của chồng mình quá bận rộn, vì vậy cô đã nói trước với anh, muốn anh nhất định phải để trống ngày cuối tháng tám, hoặc chỉ một buổi sáng để tham gia lễ nhập học của con trai.
Ngay cả ngày tháng và thời gian chuẩn xác cô cũng đã nói cho anh, mà anh cũng đồng ý tới tham gia.
Thời gian càng ngày càng gần, cô lại nhắc nhở anh một lần, vẫn nhận được lời cam đoan như trước.
Tốt xấu gì chồng cô cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, chuyện anh đã đồng ý thì hẳn là anh sẽ làm được….. Lúc ấy Lạc Đình Đình thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng trước ngày lễ nhập học một tuần, Đông Phương Bách lại vì một hợp đồng lớn xảy ra vấn đề mà bay đến Mỹ.
Nếu là trước kia, Lạc Đình Đình phải thông cảm, cũng nhất định có thể thông cảm, nhưng lần này cô không muốn thông cảm.
Khi anh về nhà lấy hành lý chuẩn bị đi ra sân bay, cô chưa từ bỏ ý định đi theo phía sau anh truy hỏi.
“Khi nào anh về nước?”
“Xử lý xong mọi chuyện thì sẽ về.”
“Tuần sau là ngày Húc Nhật nhập học…… Anh có về kịp không?”
Đến bây giờ Lạc Đình Đình vẫn không quên được, trước khi Đông Phương Bách đi đã ngoái đầu nhìn lại một cái, trong mắt là thắc mắc và không hiểu.
Anh thắc mắc là, tại sao hôm nay vợ lại cố chấp như thế; Không hiểu là, vì sao vợ lại muốn anh đi tham gia lễ nhập học của con trai.
Lạc Đình Đình mặc kệ, lần này cô muốn buông thả bản thân.
Vừa rồi, vào một phút trước, cô gọi điện thoại cho người còn đang ở nước ngoài – Đông Phương Bách.
Còn ba ngày nữa là đến Húc Nhật nhập học, đủ thời gian cho anh bay từ Mỹ về.
Không ngờ người nghe điện thoại lại là nữ thư ký Kiều An Na.
“Tôi là Lạc Đình Đình.”
Thật dễ nhận thấy, trong mười năm qua vị tống giám đốc phu nhân là cô xuất hiện quá ít, ít đến nỗi ngay cả thư ký riêng của Đông Phương Bách sau khi nghe tên của cô còn phải suy nghĩ vài giây mới phản ứng lại.
“Xin chào phu nhân, bây giờ tống giám đốc đang tắm, không thể nghe điện thoại.”
Rất tốt, chồng của cô đang tắm, thư ký của anh nghe điện thoại giùm anh, nói cách khác trong thời gian bọn họ đi công tác đều ngủ cùng một phòng?
Lạc Đình Đình một tay cầm lấy di động, một tay đỡ thắt lưng.
Tạm thời không cần chất vấn Kiều An Na có cùng chung chăn gối với Đông Phương Bách không, cô chỉ muốn hỏi ──
“Kiều An Na, trước ngày mai các người có thể lên máy bay không?”
“Không thể nào, tổng giám đốc phu nhân, vấn đề bên này khó xử lý hơn dự đoán, e rằng tháng này chúng tôi phải ở lại Newyork.”
Lạc Đình Đình hít sâu một hơi.
Tốt lắm, tháng này sẽ ở lại Newyork…… Cùng thư ký xinh đẹp ở lại Newyork, sau đó ngủ chung một giường? Bỏ mặc con trai và vợ ở Đài Loan!
Không biết tính sao, trước kia cô tự nhủ mình phải bao dung, vào lúc này sự độ lượng của cô tan thành mây khói, biến mất hầu như không còn.
“Kiều An Na, cô đưa điện thoại cho tổng giám đốc, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh ấy.”
“Thật xin lỗi, phu nhân, tôi không thể làm theo.”
Kiều An Na từ chối sạch sẽ lưu loát, quả quyết nhanh chóng, hoàn toàn không đặt người tống giám đốc phu nhân là cô vào mắt.
Lạc Đình Đình lại hít sâu một hơi.
“Chờ sau khi anh ấy tắm xong, tôi sẽ gọi lại lần nữa.”
“Phu nhân, xin cô đừng cáu kỉnh như một đứa con nít, khi tổng giám đốc tắm xong chúng tôi sẽ lập tức ra ngoài xử lý công việc, tổng giám đốc không có thời gian để nghe điện thoại của cô.”
Nói cô cáu kỉnh?
Lạc Đình Đình thừa nhận, trong mười năm gả cho Đông Phương Bách đây là lần đầu tiên cô nóng nảy như vậy.
Từ trung học đến đại học rồi đến khi học hệ tiếng Trung, bởi vì sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương, cha là giáo sư đại học, mẹ là giáo viên trung học, nên trên người cô luôn gắn mác “khí chất mỹ nữ”, cũng vì vậy cho dù cô có cáu kính cũng không phát ra ngoài, không thể đùa giỡn tùy hứng, chỉ có thể làm một cô gái “xinh đẹp ngoan ngoãn có khí chất”.
Không, thật ra cô không phải.
Lạc Đình Đình biết trong người mình có một tiểu ác ma phản nghịch, nhưng nó luôn bị mình đè nén.
Dịu dàng và trầm tĩnh cho tới bây giờ cũng không phải là tính cách thật của cô, thật ra cô rất mong chờ ngày tiểu ác ma có thể trổi dậy.
Đặc biệt là hành vi coi trọng công việc hơn hôn nhân của Đông Phương Bách trong mười năm qua, vào lúc này đã hoàn toàn triệt để chọc giận cô.
Cô không muốn dùng quyền uy của tổng giám đốc phu nhân, cho dù dùng, Kiều An Na cũng không coi cô ra gì, đây chính là quyền hạn mà Đông Phương Bách cho cô ta?
“Tổng giám đốc phu nhân, thật xin lỗi, tôi phải tắt điện thoại, tổng giám đốc quên lấy áo choàng tắm…..”
Sau đó, Kiều An Na thật sự tắt điện thoại.
Lạc Đình Đình không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn điện thoại.
Quên lấy áo choàng tắm? Sau đó gọi thư ký riêng tới phục vụ?
Lạc Đình Đình nắm chặt điện thoại di động, kìm nén xúc động muốn đập điện thoại……
“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?” Đông Phương Húc Nhật xoa con mắt to ngáy ngủ, từ trong phòng đi ra, trên người là bộ đồ ngủ màu lam có mây trắng đáng yêu, vừa vặn chung một kiểu với đồ ngủ của cô.
Đồ ngủ này cô mua ba bộ, Đông Phương Bách cũng có, nhưng cô chưa từng đưa cho anh mặc, cô sợ anh nói cô ngây thơ, cho nên cô luôn đặt ở tầng dưới cùng của tủ quần áo.
“Bảo bối, sao con lại đi ra đây?”
Lạc Đình Đình đi qua ôm con trai đi vào phòng ngủ chính.
“Bị mẹ đánh thức sao?” Cô không đành lòng hôn nhẹ lên má phúng phính của bảo bối.
Nếu nói món quà lớn nhất mà cô nhận được trong mười năm hôn nhân với Đông Phương Bách, thì có lẽ đó chính là Đông Phương Bách cung cấp tinh trùng để sinh ra bảo bối.
Năm nay Đông Phương Húc Nhật tám tuổi, diện mạo giống cô nhiều hơn, là một tiểu soái ca người gặp người yêu, nhưng bé lại thường bộc lộ khí thế giống như đúc Đông Phương Bách, đầu óc cũng vậy.
Bé thông minh y như cha mình, đồng thời bé cũng là kiêu ngạo của cô.
Đông Phương Húc Nhật gật đầu, bé được mẹ ôm về giường lớn, mí mắt nặng nề khép lại.
“Con nghe thấy mẹ nói chuyện, con nghĩ cha đã về.”
Lạc Đình Đình nữa nằm nữa ngồi ở bên cạnh con trai, dịu dàng hôn lên trán của bé.
“Cha vẫn chưa về nước, hôm nay Tiểu Húc ngủ với mẹ có được không?”
“Được, Tiểu Húc bảo vệ mẹ, mẹ cũng ngủ đi.” Đông Phương Húc Nhật dùng cánh tay nhỏ bé của mình vỗ vai Lạc Đình Đình, động tác này làm cho Lạc Đình Đình đau lòng.
Tiểu Húc đã tám tuổi, từ khi bé được sinh ra cho đến bây giờ, tuy rằng luôn ở chung nhà với cha mình, nhưng rất ít được thân mật với cha.
Mỗi ngày Đông Phương Bách đều bận đến nửa đêm mới về nhà, mà bình thường chín giờ tối Tiểu Húc đã ngủ. Ngày nghỉ Đông Phương Bách không phải đến công ty tăng ca, thì cũng đi công tác nước ngoài, hoặc tham dự vài cuộc xã giao quan trọng, gia đình này chưa từng xuất hiện hình ảnh cả nhà đi dã ngoại vào ngày nghĩ, cha cùng con chơi điều khiển máy bay, hoặc đánh bóng chày, chưa từng có.
“Tiểu Húc đáng thương của mẹ……” Lạc Đình Đình đau lòng, không ngủ được. “Tất cả mọi chuyện đều là mẹ sai……”
Lạc Đình Đình đổ hết tất cả lỗi lầm lên người mình.
Nếu năm hai mươi tuổi cô không vừa gặp đã yêu Đông Phương Bách, nếu trong mười năm nay cô không ngu muội luôn bao dung vào thông cảm……
Cô nên giác ngộ sớm hơn.
Nhắm mắt lại, thở dài một hơi trong lòng.
Cô muốn cho Tiểu Húc trưởng thành trong một hoàn cảnh ấm áp vui vẻ, cô muốn cho Tiểu Húc một người cha có thể cùng bé chơi, đau lòng vì bé, cưng chìu bé……
Vật chất và tiền tài, tuyệt đối không phải cuộc sống mà cô và Tiểu Húc muốn.
Thay đổi, cô cần phải thay đổi.
Nếu cô có dũng khí thay đổi, cô có thể cho Tiểu Húc và mình một tương lai tốt hơn.
Lạc Đình Đình đột nhiên ngồi dậy, trừng lớn hai mắt.
Tại sao cô phải ở lại căn nhà này? Nếu người chồng kết tóc mười năm với cô ngay cả ngày đầu tiên con trai nhập học cũng không thể trở về, thậm chí còn kêu thư ký riêng ra oai với cô……
Cô không biết mình còn ở lại căn nhà này để làm gì?
‘Chuyển ra ngoài…… Chuyển ra ngoài…… Chuyển ra ngoài’…… Trong đầu có một giọng nói ma mị liên tục thúc dục cô: ‘Rời khỏi Đông Phương Bách…… Rời khỏi Đông Phương Bách…… Rời khỏi Đông Phương Bách…… Suy nghĩ trước nay chưa từng có này cứ ào ạc lao đến.
Cứ quyết định như vậy!
Lạc Đình Đình nằm lên giường lớn, nhẹ nhàng ôm Tiểu Húc vào lòng, mây đen trong lòng được xua tan, ba giây sau cô yên tâm chìm vào giấc ngủ……
Cứ làm như thế đi!
Lạc Đình Đình chưa từng nghĩ tới, cuộc đời của mình, thì ra cũng có thể tích cực như vậy, cũng có thể hành động như vậy.
Sự thật chứng minh, nếu cô thực sự muốn làm, hơn nữa thực sự làm, nhất định sẽ làm được.
Hôm sau, Lạc Đình Đình tìm tới người môi giới để xem nhà, bởi vì cô muốn ở chung với Tiểu Húc, cho nên nơi có giao thông nhanh và tiện, có trường học tốt, có nhiều tiện lợi cho cuộc sống là lựa chọn hàng đầu.
Còn nữa, an ninh cũng rất quan trọng, bọn họ một người là phụ nữ, một người là trẻ con, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không có năng lực chống cự.
May mắn, Đông Phương Bách rất hào phóng trong phương diện chi tiêu gia đình, hàng tháng sẽ cố định đưa cho cô hai trăm ngàn.
Đương nhiên là cô sẽ lấy số tiền này, bởi vì nếu so sánh chút tiền này với mười năm tuổi xuân quý giá của cô, thì chẳng bằng một góc nhỏ.
Trước tiên cô sẽ dùng số tiền này để tìm một cái ổ an toàn cho cô và Tiểu Húc, sau đó cô sẽ đi tìm việc làm để kiếm tiền.
Làm một phu nhân tổng giám đốc có giận cũng không dám lên tiếng mười năm, thật ra cô đã tách rời với xã hội rất lâu rồi, nếu không đuổi kịp có lẽ cô sẽ bị đào thải.
Hơn nữa nếu cô không ra ngoài làm việc, thì làm sao giúp Tiểu Húc tìm ba mới đây?
Không sai, sau khi ly hôn với Đông Phương Bách, cô sẽ đi tìm mùa xuân thứ hai, đây coi như là một kế hoạch lâu dài, cô nên vì Tiểu Húc mà tìm một người cha có thể cùng chơi bóng chày với bé vào ngày nghĩ.
Về phần người cha cuồng công việc thì nên cút qua một bên!
Chỉ mất một ngày, Lạc Đình Đình tìm được một tòa nhà ở trên cầu gỗ gần tàu điện ngầm, tòa nhà tên là “Thái Bình Thiên Hạ”, cô thuê một hộ trên tầng 12, rộng khoảng 30m vuông, rất thích hợp cho cô và Tiểu Húc ở. Sau khi ký hợp đồng cô lập tức về nhà thu dọn hành lý.
“Mẹ, chúng ta thực sự phải chuyển nhà sao?” Sau khi nhận lệnh của mẹ Tiểu Húc bắt đầu thu dọn đồ của mình.
“Sao vậy, Tiểu Húc luyến tiếc căn nhà lớn này? Không muốn cùng mẹ chuyển đến căn nhà nhỏ kia?” Cũng đúng, so sánh với căn nhà cao cấp rộng hơn 200m vuông này thì căn nhà cô vừa thuê chẳng là gì cả.
“Không phải.” Trên mặt Tiểu Húc hiện lên vẻ lúng túng.
“Vậy là như thế nào?”
Tiểu Húc muốn nói lại thôi, thông minh lại trưởng thành sớm bé nghĩ đến ──
“Mẹ muốn ly hôn với cha ư?”
Lạc Đình Đình cũng không định giấu con trai việc này, vốn muốn dọn ra ngoài trước rồi sẽ từ từ giải thích với Tiểu Húc sau, nhưng không ngờ bé đã tự đoán được.
Nếu Tiểu Húc đã cảm giác được, vậy cô cũng không nên nói dối thằng bé.
Lạc Đình Đình mở rộng vòng tay ôm Tiểu Húc vào lòng.
“Tiểu Húc, mẹ cảm thấy cha con là một người cha thất bại, cho nên mẹ muốn ‘bãi nhiệm’ anh ta.”
“Bãi nhiệm là gì vậy mẹ?”
“Bãi nhiệm chính là cắt chức ‘cha’ của anh ta, như vậy con đã hiểu chưa?”
Tiểu Húc gật đầu một cái.
“Hay con đang luyến tiếc cha?”
Có một chút, tuy rằng mỗi ngày cha đều bận đến khuya, cơ hội nhìn thấy cha vào buổi sáng ở trên bàn cơm cũng rất ít, thậm chí ngày nghỉ cha cũng sẽ đi công tác, nhưng dù sao cũng là cha……
Nhưng mẹ nói không sai, cha thật sự là một người cha thất bại, cha của các bạn học trong nhà trẻ sẽ tới đón bọn họ tan học, nhưng cha của bé chưa từng tới đón bé lần nào.
Cho nên bé quyết định ủng hộ mẹ, chuyển ra ngoài với mẹ, sau đó “bãi nhiệm” cha.
Suy nghĩ vừa chuyển, Tiểu Húc không chần chờ nữa. “Mẹ, khi nào chúng ta mới chuyển ra ngoài vậy ạ?”
Lạc Đình Đình mỉm cười, biết đứa con trai duy nhất này sẽ đứng về phía cô.
“Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ chuyển ra ngoài.”
Sau đó chờ Đông Phương Bách về nước…… Mặc kệ ngày nào tháng nào anh ta mới trở lại Đài Loan, đến lúc đó nghênh đón anh ta sẽ là căn nhà trống không, không có vợ và con trai, mà chỉ có một bức thư ‘báo tin’ cộng ‘giấy thỏa thuận ly hôn’.
Nhìn hành lý đã được đóng gói tốt đặt trong phòng, Lạc Đình Đình lau mồ hôi trên trán.
Hô ~, rốt cuộc cũng sắp mở ra cuộc sống mới, lòng của cô đã chuẩn bị cất cánh.