A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 79: Đăng thêm nhân dịp 50 000 bình luận] Đội trưởng Hạng hôm nay câu cá không?




"Tra được chưa?" Hạng Vân Độc hỏi.

Tiểu Bàn khẽ gật đầu, bê máy tính ra cho anh xem.

Cận Dương đúng là tác giả tiểu thuyết kinh dị thật, truyện của hắn ta vẫn đang đăng dở trên mạng, thành tích không tầm thường, tuy không quá nổi tiếng nhưng lại rất nhiều fan trung thành, mỗi lúc có chương mới lại chi tiền ủng hộ hắn ta.

Hắn ta nói đi buổi kể chuyện kì quái đêm qua để tìm tư liệu cho sách mới đúng là cũng có thể chấp nhận được.

Tiểu Bàn nhìn Cận Dương trong phòng thẩm vấn, ánh mắt phức tạp, cậu ta click mở danh sách tác phẩm của tác giả, cuốn sách đầu tiên mà Cận Dương viết tên là《 Căn nhà số 04 》. Lúc viết cuốn sách này, hắn ta mới mười sáu tuổi.

"Còn có nội dung cuốn sách mới của hắn ta nữa."

Giao diện chuyển tới sách mới của hắn ta, một trang bìa đen xì hiện ra, trên bìa là dòng chữ đỏ ghi tên truyện《 Kể chuyện kì quái đêm khuya 》.

Câu chuyện viết về một nhóm người đam mê truyện kinh dị tập hợp lại, tổ chức buổi kể chuyện, sau mỗi lần tham gia đều sẽ bổ sung một người mới, bởi vì lần nào cũng sẽ chết một người.

Câu chuyện này của Cận Dương mới đăng được hai mươi mấy chương, nhưng tình tiết về hai người chết đã được hé lộ, hắn ta đặt biệt danh cho hai người chết này, một người là "Gã Ngỗng", một người là "Gã Chuột".

Cách xưng hô quái dị này tạo ra sự liên tưởng cho người đọc, còn có thể gia tăng cảm giác kinh dị.

Chưa đề cập về kỹ thuật viết, dùng đặc điểm động vật để miêu tả con người cũng khá nổi bật, đồng thời cũng thể hiện sự máu lạnh.

Hạng Vân Độc đọc qua liền nhớ tới hai người đã chết, Canh Kiện mặt trắng, cổ dài, Trương Truyền người gầy, mắt nhỏ.

Từ đặc điểm bề ngoài mà nói, hai người chết do tự sát này giống như hai người được miêu tả trong truyện của Cận Dương, "Gã Ngỗng" và "Gã Vịt".

Nhưng bọn họ vẫn không thể dựa vào điểm này để nói Cận Dương giết người, hai người đó đều chết do tự sát, đã giám định xong, trừ phi có thể chứng minh bọn họ bị người khác dẫn dắt.

Tiểu Bàn bắt đầu cảm thấy không ổn: "Thế này thì quá trùng hợp rồi."

"Lấy ảnh chụp hai người chết ra." Hạng Vân Độc chỉ đạo Khương Thần qua tai nghe, "Thử hỏi bọn họ xem có nhận ra hai người chết này không."

Khương Thần lấy ảnh người chết ra cho bọn họ xem, như thường lệ, hỏi bọn họ có nhận ra không, có quen biết hay không.

Trên mặt Cận Dương lại lộ ra nụ cười hiền lành vô hại, hắn ta cúi người xuống, dựa người vào lưng ghê, nhìn rồi lắc đầu: "Không quen, cũng chưa tiếp xúc riêng bao giờ."

"Em chỉ đi tìm tư liệu thôi." Đến giọng nói của anh ta cũng rất nhẹ nhàng, rất phù hợp với khuôn mặt thanh tú của hắn ta, rất có sức thuyết phục, "Anh cảnh sát, hẳn là không thể bởi vì bọn em chơi một trò chơi liền bị nghi ngờ chứ."

"Mấy người cùng chơi trò chơi, quá trình livestream tới hơn ba tiếng, vậy mà không chú ý tới hai người họ sao?" Khương Thần không trả lời câu hỏi của hắn ta mà tiếp tục đặt câu hỏi.

Trên mặt Cận Dương vẫn là nụ cười đó, dường như không hề khó chịu chút nào với thái độ hùng hổ của Khương Thần: "Có lẽ là từng gặp rồi, sau khi kết thúc, mọi người sẽ ăn chút bánh trái với nhau, nhưng em thật sự không nhớ rõ."

Tham gia cùng một buổi kể chuyện kì quái đêm khuya với Canh Kiện và Trương Truyền cũng chỉ có Hồ Điệp phu nhân và người đàn ông mặt nạ cười.

Hồ Điệp phu nhân tên thật là Văn Hiểu Yến, 25 tuổi, cô ta học đại học còn chưa tốt nghiệp đã đăng phần ghi âm chuyện ma mình kể lên diễn đàn, phối hợp với hiệu ứng âm thanh, còn đặt cho chương trình của mình một cái tên, gọi là 《 Chị Chim Én kể chuyện 》.

Lần này, cần làm chương trình livestream, diễn đàn lập tức liên lạc với cô ta, cô ta cứ thế trở thành người chơi cố định của chương trình này. Bị gọi vào cục cảnh sát, cô ta hơi hoảng loạn, nghĩ lại cả buổi mới nói: "Câu chuyện của hai người này đều rất bình thường, thể hiện cũng không tốt, công ty không có ý định ký hợp đồng với họ."

Câu trả lời của cô ta không khác mấy so với Cận Dương.

Cái cảm giác biết hắn ta có vấn đề nhưng lại không bắt được hắn ta thực sự vô cùng ức chế.

Hạng Vân Độc nói với Khương Thần qua tai nghe: "Hỏi hắn ta về chuyện 1804."

Khương Thần kinh ngạc trong nháy mắt, suýt nữa cậu đã ngoảnh đầu ra ngoài nhìn, nhưng bọn họ thực sự chẳng còn gì để hỏi nữa, dùng cách này để đột phá, thử xem phòng tuyến tâm lý của hắn ta thế nào.

"Câu chuyện hôm qua cậu kể lúc livestream có phải là về vụ án giết cả nhà ở số 1804 đường Linh Đốn không? Cậu đã từng ở đó một thời gian, tại sao lại kể câu chuyện này? Lúc vụ án xảy ra, cậu đang làm gì?"

Trên mặt Cận Dương lộ ra một loại biểu cảm "cuối cùng cũng đến", hắn ta mỉm cười, sự đắc ý chợt lóe lên trong mắt rồi tắt.

"Lúc đó em đang chơi trò chơi, em còn nhớ em sắp lên level, người nhà kia chết mấy hôm mới bị phát hiện, cảnh sát còn tới nhà điều tra rồi, những gì em có thể nói đều đã nói hết cả, khi ấy em mới có mười bốn tuổi, không nhớ rõ lắm."

Cận Dương vừa mở miệng nói câu đầu tiên, toàn bộ người đứng sau tấm kính đều trầm mặt, trao đổi ánh mắt với nhau.

Hắn ta đang lặp lại lời khai năm đó, không hề ngập ngừng, không hề hồi tưởng, cũng không hề mơ hồ ngắc ngứ tẹo nào, sau năm năm, câu đầu tiên hắn ta nói vẫn giống y hệt ghi chép lời khai năm đó.

Người bình thường sẽ bởi ký ức mơ hồ mà thành ra không chắc chắn, lúc cung cấp lời khai cũng sẽ nói về vụ án, nhưng trọng tâm lời nói của Cận Dương lại nằm ở trò chơi của hắn ta, không thiếu một chữ nào.

"Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, cậu không chỉ viết lại về vụ án này ở tất cả những quyển sách của mình mà còn kể câu chuyện này trong buổi livestream hôm qua nữa." Khương Thần hỏi hắn ta, "Tại sao lại làm như thế?"

Cận Dương nở nụ cười, dường như hắn ta sắp không che giấu được sự đắc ý: "Năm đó đúng là em không hiểu rõ lắm, sau này mới hiểu."

"Sáng tác văn học đa phần là dựa vào những gì xảy ra trong hiện thực, có rất nhiều phim điện ảnh và tiểu thuyết được tạo ra dựa trên vụ án có thật. Chẳng lẽ tác giả của《 Out of the rain 》, 《 Jack The Ripper 》đều là hung thủ hay sao?"

"Anh cảnh sát, có thể thả em ra không?"

Không có chứng cứ, thời gian trôi qua lâu lắm rồi, nếu như năm đó phát hiện ra ngay thì thể nào cũng có chút dấu tích để lại, nhưng đã hơn năm năm rồi.

Chẳng lẽ lại bắt hắn ta lại bởi hắn ta kể một câu chuyện trên livestream hay là viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị trên mạng sao?

Chỉ có thể thả hắn ta đi tôi, Hạng Vân Độc vẫn cứ không xuất hiện, anh bảo Khương Thần đưa những người này rời khỏi cục cảnh sát.

Hạng Vân Độc nhìn từ cửa sổ, thấy Cận Dương vừa ra ngoài, bóng đen kia gần như lao tới bám vào hắn ta ngay lập tức, nó không dám vào cục cảnh sát, tìm chỗ trốn đi.

"Hắn ta nhất định có vấn đề." Tiểu Chu nói, "Có cần tới chỗ hắn ta từng ở điều tra một lượt không?"

Tiểu Bàn lắc đầu: "1801 á? Căn nhà kia vẫn ở dưới tên cha của Cân Dương, không có chứng cứ rõ ràng không thể vào lục soát được." Nhà của cả tầng nhà từng xảy ra vụ án đều không bán được, cứ bỏ không như thế.

Hạng Vân Độc nhìn chằm chằm bóng đen kia, nó đã mọc tay chân, dường như sắp lớn bằng Cận Dương tới nơi.

"Giám sát hắn ta chặt chẽ vào, chỉ cần phạm tội một lần là có thể điều tra rồi."

"Có được không? Hắn ta ngoan ngoãn 5 năm trời." So với những tội phạm giết người biến thái, thời gian chờ của hắn qua dài.

"Nếu bản thân hắn ta đã nhảy ra ngoài thì là cho chúng ta cơ hội, không thể bỏ qua được, để tôi giám sát hắn ta." Hạng Vân Độc nhìn bóng người càng lúc càng xa, cảm thấy ngày này sắp tới rồi.

Bóng đen kia lớn lên, có cơ thể, nó đang bắt chước tư thế đi lại và thân hình của Cận Dương.

Nó và cái bóng của Cận Dương hoàn toàn trùng vào nhau.

Cân Dương không hề cảm giác được chút nào. Hắn ta ra khỏi cục cảnh sát liền chuẩn bị về nha, hôm nay phải "giết" người thứ ba, hắn ta còn chưa quyết định là sẽ giết "Ả Mèo" hay là "Hai Gã Thỏ Song Sinh" trong buổi kể chuyện kì quái nữa.

Văn Hiểu Yến nhìn Cận Dương, nhanh chóng bước tới, chủ động bắt chuyện với hắn ta: "Hi, chào cậu, tôi nghe họ bảo cậu là tác giả tiểu thuyết đúng không?"

Tuy trong livestream, Văn Hiểu Yến lấy hình tượng gợi cảm nhưng trong cuộc sống hằng ngày, cô ta ăn mặc cực kỳ thục nữ, cô ta mặc một chiếc váy chiffon hoa mềm mại, tóc dài xõa xuống bên vai, trang điểm nhẹ, thoạt nhìn tươi trẻ, tự nhiên.

Đây mới là lần đầu tiên Cận Dương quan sát cô ta một cách nghiêm túc, ánh mắt hắn ta dừng lại ở nốt ruồi nơi khóe mắt cô ta.

Nhìn ban ngày có khi còn quyến rũ hơn buổi tối một chút, hắn ta mỉm cười: "Viết không tốt lắm."

Văn Hiểu Yến thấy hắn ta thẹn thùng thì nở nụ cười: "Sao lại thế được, cậu chưa từng học kể chuyện nhưng tôi thấy nội dung câu chuyện của cậu rất thú vị."

"Cảm ơn." Ngoài mặt, Cận Dương cười ngượng ngùng nhưng bóng đen lại đại diện cho khát vọng trần trụi trong nội tâm của hắn ta, nó vươn tay ra, vuốt ve nốt ruồi bên khóe mắt Văn Hiểu Yến.

Văn Hiểu Yến mỉm cười, vốn là cô ta hơi sợ người đàn ông mặt nạ cười, cái mặt nạ của hắn thực sự khiến người khác khó chịu, nhưng không ngờ hắn ta cởi mặt nạ ra lại thanh tú đến thế, tính cách còn khá đáng yêu.

Cô ta lớn hơn Cận Dương, điều này khiến cô ta hơi do dự, nói xong định đi luôn.

Cận Dương thoạt nhìn chần chừ nhưng cuối cùng lại tỏ ra đã quyết tâm, mời cô ta: "Chị, chị muốn uống một ly trà không?"

Thoạt nhìn hắn ta còn hơn hoảng loại, có vẻ như hối hận tại sao mình lại nói câu như thế: "Tôi, tôi chỉ là, khó khăn lắm mới gặp được một cô gái... có cùng sở thích với mình."

Mặt Văn Hiểu Yến hơi đỏ lên, ánh mắt né tránh và lời nói lắp bắp của hắn ta khiến cô ta mềm lòng: "Được, chúng ta nói chuyện về sách của cậu nhé?"

Cô ta cũng có rất nhiều cảm xúc muốn giải tỏa, ví dụ như cái livestream này có thể phải dẹp, đang yên đang lành lại chết mất hai người, chương trình không thể tiếp tục được nữa, cô ta không có việc gì làm, hẳn là cứ livestream kể chuyện ma cho mọi người mãi như thế được.

Cô ta vẫn cứ thao thao bất tuyệt về những phiền não của mình, mãi đến khi chén trà đã cạn, cô ta mới kinh ngạc phát hiện ra chỉ có mình mình nói mãi, người con trai trẻ tuổi trước mặt vẫn cứ nghe cô ta nói.

"Có phải là tôi nói nhiều quá không?"

"Tôi thích nghe chị nói chuyện, như nghe kể chuyện vậy." Cận Dương nói, "Thực ra gần đây tôi đang thử sức với sách nói, tôi cảm thấy giọng nói của chị rất phù hợp, chị... chị đồng ý thử một lần không?"

Công việc tự tìm tới, Văn Hiểu Yến gật đầu: "Tôi đồng ý chứ, cậu gửi tiểu thuyết cho tôi, tôi thử ghi âm một đoạn cho cậu."

Cận Dương nghĩ ngợi: "Bản thảo ở nhà, xin lỗi, những thứ chưa đăng lên thì chưa thể gửi cho cô được.

Văn Hiểu Yến suy nghĩ, hắn ta là nhà văn, có lo lắng này cũng là bình thường, cô ta xem thời gian, giờ mới giữa trưa: "Thế, hôm nay cậu có rảnh không, tôi có thể thử thu âm một đoạn ngắn trước."

Cận Dương đưa Văn Hiểu Yến về nhà, suốt dọc đường, hắn ta cố gắng kiềm chế sự hưng phấn, vụ án năm đó cuối cùng cũng đã có người chú ý đến, nhiều năm như thế rồi, cuối cùng cũng có người biết đó là hắn ta làm.

Nhưng mà bọn họ không bắt được hắn ta, biết được điều này khiến hứng thú tình dục của Cận Dương tăng vọt.

Lúc chờ thang máy, đôi vợ chồng trẻ cùng tầng đẩy xe nôi đi vào.

Văn Hiểu Yến cúi đầu chơi đùa với đứa bé, đứa bé cười khanh khách, đôi cha mẹ trẻ kia thấy người khác khen con mình đang yêu nên rất vui, nói lời cảm ơn với bọn họ.

Nhưng vào lúc đứa trẻ đi vào, Cận Dương lại bịt chặt mũi, loại mùi hương này xộc thẳng vào mũi hắn ta.

Mùi hương trên da những người hạnh phúc.

Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy mà đã thơm thế rồi.

Hắn ta nhìn "Ả Mèo" rồi lại nhớ đến một nhà ba người "Búp bê cầu nắng", khát vọng trong nội tâm khó có thể đè nén được nữa, thơm quá.

Cửa thang máy sắp khép lại, một bàn tay đã vói vào từ bên ngoài, trên tay cầm một chiếc kẹo mút, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, bên ngoài là một thiếu nữ da trắng tóc đen.

A Kiều liếc nhìn Cận Dương một cái, lại nhìn bóng đen đã sắp thay thế được hắn ta ở phía sau hắn ta, nhét kẹo mút vào miệng. Chờ hắn ta gây án thì lâu lắm, chi bằng khiến hắn ta gây án.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.