A Kiều Hôm Nay Đầu Thai Không?

Chương 60: A Kiều hôm nay có ghen không?




Ghen!

Editor: Iris N

"Người" kia quay cổ lại theo một góc cực kỳ quái dị.

Khuôn mặt khi nãy còn ngũ quan đoan chính giờ đây chẳng còn gì ngoài một chiếc miệng, chiếc đầu lắc lư, miệng há hốc ra, miệng tròn như cái mâm, trong miệng chi chít răng nhỏ.

Chiếc miệng này ngoác ra hết cỡ có thể cắn đứt đầu người chỉ bằng một phát cắn, kẻ đó vặn vẹo lao lên.

Mùi máu tươi ập vào mặt, Hạng Vân Độc lùi lại mấy bước, xoay người lại nhảy lên cầu thang. Xích sắt tụ lại thành hình trong lòng bàn tay anh. Anh vung tay đập mạnh lên miệng quái vật.

Quái vật gào rống, ngã gục trên mặt đất. Hạng Vân Độc nhìn sang chỉ thấy một đống da người rơi xuống sàn nhà. Quái vật này học được tiếng người, nói tiếng người nhưng vẫn chưa tu ra được hình người.

Từ trong đống da người, nó vặn người bò ra, biến thành quái vật thân dài. Từ một người nằm dài trên mặt đất, nó trở thành một con giun lớn, bò lổm ngổm, tiếng nghe xoèn xoẹt.

Con quái vật di chuyển rất nhanh, chỉ một chút đã lao tới trước mặt Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc dùng xích sắt đã quen tay, quăng mạnh về phía trước. Để né tránh xích sắt, quái vật ngửa nửa người ra đằng sau.

Lúc này Hạng Vân Độc mới nhận ra trên người nó toàn là những giác hút rất nhỏ, lúc hoạt động giống như hàng trăm hàng ngàn cánh tay, cẳng chân cùng khua khoắng một lúc.

Từ lúc trở thành quỷ sai, Hạng Vân Độc chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ phải đối mặt với loại sinh vật kì dị đến vậy.

Không chỉ có vẻ bề ngoài ghê tởm, lúc đi lại trên sàn nhà, nó còn để lại một lượng dịch nhầy rất lớn. Hạng Vân Độc thoát được một lần, giơ hai tay lên, xích sắt trong tay anh ngưng tụ lại thành vòng tròn.

"Con giun" chờ thời cơ động thủ, Hạng Vân Độc ném vòng tròn ra, tròng vào đầu quái vật như một chiếc khóa, khóa chặt cái miệng đầy răng của nó lại.

Pháp khí của quỷ sai siết chặt vào da thịt của quái vật, càng siết càng chặt. Con quái vật đau đớn vặn vẹo trên mặt đất, lồm cồm bò từ cửa tầng hai quay lại cầu thang.

Nửa thân trước của nó bị Hạng Vân Độc siết chặt, nửa thân sau liên tục đập xuống sàn nhà. Đột nhiên, nó dùng nửa người sau đứng dậy, kéo tuột xích sắt của Hạng Vân Độc về phía sau.

Toàn bộ cơ thể được điều chỉnh lại, trên đuôi lại xuất hiện một cái miệng tròn như cái mâm, hóa ra thứ này có miệng ở cả hai đầu.

Hạng Vân Độc thăng chức thành quỷ sai chính thức, vũ khí có thể thay đổi theo suy nghĩ. Xích sắt chia làm hai đoạn, một đoạn trói chặt chiếc miệng há hốc thứ nhất của con quái vật, đoạn thứ hai liên tục dài ra, tấn công chiếc miệng thứ hai của quái vật.

Quái vật không ngờ một quỷ sai mới nhậm chức lại khó đối phó như thế. Nó vốn không định động vào quỷ sai này, nếu khi nãy cứ tử tế lịch sự để nó đem "tam thi" [1] này về thì căn bản xung đột sẽ không xảy ra.

[1] Theo quan niệm của Đạo giáo, con người có tam thi, hay còn gọi là tam trùng, tam độc. Ba thứ này giống như ký sinh trùng trú ngụ ở ba vị trí đan điền, thi thứ nhất trên đầu, có thể giúp người ta suy nghĩ nhưng cũng làm người ta hoa mắt, mất tỉnh táo; thi thứ hai ở bụng khiến người ta ăn ngon miệng nhưng cũng làm người ta đãng trí, làm điều xấu xa; thi thứ ba ở dưới chân, khiến người ta trở nên dâm đãng, tham lam.

Ai mà biết được thân phận và lớp giả trang của nó sẽ bị Hạng Vân Độc phát hiện, lại còn mất không cả một tấm da người.

Quái vật vô cùng tức giận nhưng nó biết nếu cứ đánh giáp lá cà thì không thể nào thắng được Hạng Vân Độc bèn ngóc người lên, lao thẳng xuống tầng chạy trốn.

Hàng trăm này cánh tay, cẳng chân đồng loạt khua khoắng. Hạng Vân Độc giẫm lên dịch nhầy nó để lại, anh không đứng thẳng được, bị chậm một nhịp liền nghe thấy tiếng hét chói tai dưới tầng.

Là tiếng của Hình Phỉ! Hạng Vân Độc nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu.

Hình Phỉ tận mắt nhìn thấy hành vi quái dị của Hạng Vân Độc, không dám để anh ở một mình trong hiện trường bèn đi một vòng quanh tầng một rồi trèo từ cửa sổ buồng vệ sinh tầng một vào trong nhà.

Đang nổi giận đùng đùng, định đi tìm Hạng Vân Độc tính sổ, cô ta vừa vào phòng khách đã gặp phải quái vật kia.

Cái miệng như giác hút của con quái vật lao thẳng tới trước mặt cô ta. Giữa lúc này, Hình Phỉ vẫn còn bản năng, lùi về nhà tắm rồi dùng cửa kẹp chặt đầu quái vật, rút súng ra nã một phát đạn vào cái miệng há hốc của nó.

Đầu tiên, con quái vật bị xích quỷ sai của Hạng Vân Độc gây thương tích, sau đó bị trói mất một miệng, cuối cùng lại bị Hình Phỉ nổ súng bắn trúng. Nó biết Hạng Vân Độc mà đi xuống tầng thì nó sẽ khó mà chạy thoát bèn bò lổm ngổm về phía sau. Trước khi đi, nó còn phum một đám dịch nhầy về phía Hình Phỉ.

Quái vật phá cửa chạy trốn, để lại ba con lệ quỷ bị nhốt trong túi vải.

Hình Phỉ bị phun một đống dịch nhầy, vừa tanh vừa thối, suýt nữa là nôn ra.

Hạng Vân Độc đuổi ra tận cửa nhưng không thấy bóng dáng con quái vật đâu nữa, anh lại quay về. Hình Phỉ đóng chặt cửa nhà tắm, nghe thấy tiếng của Hạng Vân Độc mới mở cửa ra.

Cô ta vẫn còn kinh hãi, hỏi: "Đấy... đấy là cái gì? Cuối cùng anh là ai?"

Hạng Vân Độc mở vòi nước, bảo cô ta rửa cho sạch dịch nhầy trên người, chậm rãi nói: "Tôi là đội phó đội cảnh sát hình sự phân cục Giang Thành, Hạng Vân Độc."

Hình Phỉ lao về phía vòi nước, rửa sạch dịch nhầy nhưng quần áo đã ướt hết. Hạng Vân Độc cởi áo khoác, khoác lên người cô ta.

Anh nhìn xung quanh, thấy hiện trường vụ án đã bị phá hủy. Trên mặt đất, ngoại trừ một chiếc túi vải tràn ngập kinh văn còn có cả một đống da người.

Hình Phỉ mặc áo khoác xong, đi ra, thấy Hạng Vân Độc đang ngồi xổm trước đám quần áo kia. Cô ta không nhìn thấy cảnh quái vậy lột da đi ra nhưng nhìn màu sắc và biểu cảm trên mặt anh, cô ta hỏi: "Đây là..."

"Da người."

Hình Phỉ đã từng nhìn thấy rất nhiều hiện trường án mạng nhưng chưa từng nhìn thấy bộ da người nào được lột một cách hoàn chỉnh như thế, cơn buồn nôn vừa bị kìm nén khi nãy lại quay về, suýt nữa lại nôn ra.

Hạng Vân Độc đeo găng tay vào, nhặt da người và quần áo lên. Hình Phỉ nhìn hành động của anh, ấn ngực hỏi: "Anh đừng lừa tôi, nói cho cùng anh đang làm cái gì? Ngoại trừ công việc ấy!"

Hạng Vân Độc nhìn về phía cô ta: "Đầu tiên cứ nghĩ xem phải báo cáo với cấp trên với cô thế nào thì hơn đấy, xem lý do vì sao hiện trường lại bị phá hỏng thế này."

Phòng khách còn tạm, cầu thang và tầng hai đã tan hoang, ngài mai sẽ có đồng nghiệp tới đây, làm sao để giải thích về hiện trường này bây giờ?

Cứ coi như có thể giải thích về hiện trường đi, Hạng Vân Độc nhìn súng trong tay Hình Phỉ: "Cô nổ súng, cũng phải viết vào báo cáo."

Cô ta nổ súng khi nào, nơi nào, trong tình huống nào, nếu như Hình Phỉ viết đúng sự thật, có khi còn cho nghỉ việc, tinh thần không bình thường thì sao có thể cầm súng cơ chứ.

May đây là trong khu biệt thự yên tính, nếu như là nơi đông đúc hoặc khu nhà có mật độ dân cư cao thì hiện giờ hai người họ ăn đủ rồi.

Bản thân Hình Phỉ cũng đã nghĩ đến điểm này, những vừa nãy rất cả mọi chuyện đều thực sự diễn ra trước mặt cô ta. Cô ta liếc nhìn Hạng Vân Độc, giờ thì gần như đã hiểu tại sao không ai biết gì về những hành vi kì quái của anh.

...

"Dọn dẹp hiện trường đi." Hình Phỉ vén tay áo, cũng chỉ có thể làm vậy thôi, cũng may hiện trường ở trong phòng khách, toàn bộ quá trình giết người diễn ra ở đó. Hình Phỉ nghĩ ngợi rồi hỏi: "Hung thủ... là người sao?"

Hạng Vân Độc vốn đang cho là cô ta sẽ ngất xỉu, không ngờ cô ta lại vẫn có thể thích ứng được, không câu nệ, biết dựa theo tình huống, kể ra vẫn có chỗ đáng khen.

Không thể dùng đồ đạc trong hiện trường nên cần phải đi mua dung dịch tẩy rửa, Hạng Vân Độc nhắc nhở Hình Phỉ: "Hẳn là cô biết phải mua loại nào chứ?"

Phải là loại chắc chắn không để lại dấu vết ấy.

Hình Phỉ lại tức giận: "Anh ở lại hiện trường đi, tự cẩn thận một chút."

Ma trong ngôi nhà gặp án mạng này đã bị nhốt trong túi, oán khí trong phòng đã biến mất từ lâu, trừ phi con quái vật kia đã chạy trốn mà còn quay lại, Hạng Vân Độc chẳng có gì phải lo lắng. Hiện giờ, anh chỉ nghĩ vậy mà con quái vậy kia lại có thân thể, công kích vật lý với nó vẫn có hiệu quả.

Quái vật này không phải là ma, không nằm trong phạm vi quản lý của Hạng Vân Độc. Nói cho cùng nó là cái gì?

Nhân lúc Hình Phỉ không ở đây, anh lại mở sổ tay quỷ sai ra. Lần này, anh tìm được cách liên lạc, chỉ cần giữ chặt chứng nhận quỷ sai trong lòng rồi nghĩ đến quỷ sai ở thành phố này là được.

Nhưng Hạng Vân Độc liên lạc cả buổi, quỷ sai Tây Thị vẫn chẳng xuất hiện.

Hình Phỉ nhanh chóng quay lại, mang theo các loại công cụ. Lúc cô ta làm cảnh sát, không ngờ có ngày mình sẽ phải dọn dẹp những thứ này ở hiện trường án mạng, may mà việc lấy chứng cứ đã hoàn thành.

Hình Phỉ không nói câu nào, cắm cúi dọn dẹp dịch nhầy của quái vậy. Cô ta đã mua hết tất cả những dụng cụ vệ sinh có thể mua được ở siêu thị, bao gồm hai chiếc áo khoác để đảm bảo mình không bị dính chút dịch nhầy nào.

Hạng Vân Độc đang dọn dẹp hiện trường thì nhận được điện thoại của A Kiều, vừa nhấc máy, câu đầu tiên cô đã chất vấn anh: "Anh làm cái gì thế hả? Sao anh không nhận điện thoại của em?"

Giọng hoàn toàn giống với kiểu tra hỏi của bạn gái, Hạng Vân Độc thấy vậy vẫn cười, dùng giọng dịu dàng dỗ dành cô: "Khi nãy có chút việc bất ngờ, đợi giải quyết xong việc ở đây thì anh về ngay."

Anh không muốn làm A Kiều lo lắng.

Hình Phỉ đang lau cầu thang, nghe thấy Hạng Vân Độc nói chuyện với bạn gái, dừng lại nhìn về phía anh, không ngờ anh lại là loại bạn trai này.

Khoa học chứng minh, giữa hai người vừa trải qua nguy hiểm sẽ có một loại rung động đặc biệt. Nếu muốn cho một người mau chóng yêu bạn thì đừng ngại làm những hoạt động mạo hiểm khiến cho tim đập nhanh, như thế sẽ tạo ra ảo giác, khiến người ta cho rằng tim đập nhanh là bởi người kia.

Hình Phỉ biết lý thuyết này nhưng cô ta vẫn có cái nhìn mới về Hạng Vân Độc, mà ngay tại thời khắc đặc biệt như vậy, cô ta lại nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với bạn gái.

Hạng Vân Độc cầm điện thoại trong tay, ngước lên liếc nhìn Hình Phỉ. Tử khí trên người cô còn đậm hơn khi nãy, anh nói với A Kiều: "Anh định đưa một đồng nghiệp về cùng."

A Kiều chu miệng, cảm thấy hơi bực bội, cô cảm thấy cô có rất nhiều chuyện chất chứa muốn nói với Hạng Vân Độc nhưng lại ngượng ngùng không nói nên lời, không muốn bị người khác quấy rầy chút nào.

Nhưng cô vẫn đồng ý: "Thế anh về nhanh lên nhé, có thịt dê để ăn này."

A Kiều thuê phòng khách sạn 5 sao một tháng, bảo Tiền Nhị mua đủ thứ đồ ăn vặt, nước trái cây, kem, nhét đầy tủ lạnh. Tiền Nhị còn tự mua thêm một cái nồi hầm điện, giữ nóng thịt dê mà A Kiều mua về.

A Kiều cắm cành hoa đào mà tiên cô nương nương cho vào bình hoa, đặt ở đầu giường. Càng về đêm, hoa đào càng nở rộ. Cô ngửi mùi hoa lại nghĩ đến tờ giấy đỏ kia, sau đó lại nhớ Hạng Vân Độc.

Chỉ cần nghĩ đến anh, trong lòng đã cảm thấy ngọt ngào.

Tiếng cửa vừa vang lên, A Kiều lập tức nhảy từ trên giường xuống, để chân trần chạy về phía cửa, kêu lên vui vẻ: "Hạng Vân Độc, sao giờ anh mới về thế!"

Đột nhiên cô nhìn thấy đằng sau anh còn có một người phụ nữ, người phụ nữ này còn mặc áo khoác của Hạng Vân Độc!

A Kiều khựng lại, đứng ngây ra. Hạng Vân Độc thấy cô lao tới như một viên đạn, đã chuẩn bị đỡ lấy cô nhưng không ngờ lại đỡ hụt.

"Sao thế? Sao lại tức giận thế này?" Hạng Vân Độc bước lên vài bước, đưa tay ra định xoa đầu A Kiều lại bị cô gạt ra.

Tiếng cô vang lên lảnh lót: "Tiền Nhị!"

Tiền Nhị nhanh chóng chạy từ phòng ngủ nhỏ ra, gã đã mặc áo choàng tắm, chuẩn bị ngâm mình trong bồn tắm trong phòng ngủ phụ: "Đây đây, bà cô có gì dặn dò ạ?"

"Đổ thịt dê đi!" A Kiều quay đầu đi vào phòng ngủ.

Hạng Vân Độc đứng ngây ra tại chỗ, Tiền Nhị "Ai" một tiếng, nhìn xem chuyện trước mắt là như thế nào, vừa xem đã hiểu ra ngay, liên tục đưa mắt ra hiệu cho Hạng Vân Độc, cuối cùng phải kéo cổ áo áo choàng tắm, miệng mấp máy "Áo"!

Tiền Nhị nghĩ thầm trời ạ, một người đàn ông chậm hiểu thế này lại có thể chộp được, không phải, theo đuổi được bà cô nhỏ.

Hạng Vân Độc cuối cùng cũng hiểu ra, đuổi theo A Kiều vào phòng. A Kiều tức phát điên, cô đi một vòng quanh phòng vẫn không biết phải làm gì cho hết tức, thấy Hạng Vân Độc đi vào, đi tới giơ tay lên đánh anh mấy cái rồi sau đó lại quay người định chạy trốn.

Hạng Vân Độc bị đánh nhưng mặt mày vẫn tươi cười, ôm chặt cô: "Tức giận gì cái áo khoác à?"

A Kiều nhắm mắt lại, nhất quyết không chịu nhìn anh, quay mặt sang một bên, tay đấm chân đá định trốn lên giường, Hạng Vân Độc không chịu buông ra, bế cô lên.

Vừa mới bế đến bên giường, A Kiều lập tức lăn sang phía bên kia, co người, quay lưng về phía anh, tiếp tục không quan tâm đến anh.

Hạng Vân Độc nhích lại gần, vừa cười vừa thở dài, đưa tay ra chạm vào vai cô: "Đấy chỉ là đồng nghiệp thôi, lúc điều tra hiện trường, anh và cô ấy gặp sự cố bất ngờ."

A Kiều giơ chân đạp nhẹ vào người anh. Hạng Vân Độc vốn đã muốn cười, giờ bật cười thành tiếng, ôm chặt lấy cô.

Tiền Nhị đứng ngoài nghe ngóng, biết bên trong không thể một chốc một lát là ổn được, nhìn Hình Phỉ, cân nhắc rồi nói: "Hay là chúng ta cứ ăn thịt dê trước nhỉ?"

Hình Phỉ cảm thấy cảm xúc rối bời, cởi áo khoác của Hạng Vân Độc ra rồi hỏi Tiền Nhị: "Có quần áo cho tôi thay không?"

Lúc này Tiền Nhị mới thấy quần áo Hình Phỉ đã ướt hết, thảo nào lại mặc áo khoác của Hạng Vân Độc. Trong phòng ngủ phụ còn một chiếc áo choàng tắm, gã đưa Hình Phỉ đi thay quần áo.

Gã còn lén nhận xét trong lòng, vị này xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy, còn là loại xinh đẹp rất có khí thế, nhưng rõ ràng là đội trưởng Hạng chỉ thích kiểu như bà cô nhỏ, không biết cô này bình thường có soi gương không nữa?

Hạng Vân Độc đưa tay ra, cứ thế ôm A Kiều vào lòng một cách hết sức tự nhiên. Không thể nói cho cô về chuyện tử khí, không thể cho cô biết, không thể để cô lo lắng.

Cô hẳn là phải mãi mãi vô lo vô nghĩ, vui vẻ, tự do tự tại.

Hạng Vân Độc thất cô cắn môi, tức giận đến thế chỉ vì một chiếc áo khoác, lòng mềm nhũn ra, lại muốn hôn cô nhưng anh vẫn kiềm chế, chỉ vuốt tóc cô: "Đừng tức giận."

Họng A Kiều nghèn nghẹn, thậm chí còn muốn khóc, cô đột nhiên nghĩ nếu như cô thật sự đi đầu thai, Hạng Vân Độc sẽ đối xử tốt với người khác như vậy.

Cô buồn tới mức muốn khóc, xoay người lại ôm lấy Hạng Vân Độc, vòng tay qua cổ anh: "Anh hôn em rồi thì anh không được thích người khác nữa!"

Trái tim Hạng Vân Độc đập mạnh, nhìn đôi mắt ngập nước sắp khóc của cô, không nói nên lời.

Cô biết rồi, cô chấp nhận rồi, cô cũng thích anh.

Ba điều mới biết này bay tứ tung trong lòng Hạng Vân Độc, bay qua bay lại khiến tâm trí anh rối loạn, muốn cứ như vậy ép cô xuống hôn nhưng cũng lại muốn mau chóng cách xa một chút, bản thân anh hiểu rằng anh sắp mất khống chế đến nơi rồi.

A Kiều sụt sịt, cô nhìn Hạng Vân Độc, cảm thấy hình ảnh anh tràn ngập trong tim, vừa căng vừa nóng, mắt đẫm nước mắt.

Cô ghen đến mức này, Hạng Vân Độc cảm thấy vui mừng cũng lại cảm thấy tội lỗi, nhưng sau cảm giác tội lỗi vẫn lại vui mừng, cuối cùng thì không phải chỉ có anh đơn phương mà thôi.

Anh xoa nhẹ vành tai nho nhỏ, mỏng mỏng, mềm mại của A Kiều, bảo cô nghiêm túc nghe anh nói: "Em hãy nghe cho kỹ này, anh sẽ không thích người khác."

A Kiều lập tức vui vẻ ra mặt, cô cười, lúm đồng tiền trên má ngọt ngào như chứa mật. Lúc này Hạng Vân Độc không nhịn nổi nữa, cuối cùng cúi xuống, thử hôn cô lúc cô vẫn đang tỉnh táo.

A Kiều biết như vậy là sắp làm gì, cô đỏ mặt nhưng lại đầy chờ mong, hai cánh tay vòng lấy cổ Hạng Vân Độc, còn ôm chặt hơn khi nãy, trong không gian yên lặng, có thứ gì đó cộm lên giữa hai người.

Không thể vào lúc này, không thể ở chỗ này.

Hạng Vân Độc nhẩm lại sổ tay thực thi pháp luật nhưng cũng không có tác dụng gì, nhắm mắt lại cũng không có tác dụng gì, nhắm mắt lại, mùi hương trên người cô lại càng nồng nàn quyến rũ.

Hạng Vân Độc nín thở, không dám làm bừa, khó khăn lắm mới lấy lại được lý trí.

Cuối cùng, nụ hôn chỉ dừng lại trên trán cô.

Nhân lúc A Kiều còn choáng váng mê mang, Hạng Vân Độc ngồi dậy ngay, vội vàng đi vào phòng tắm: "Anh đi... tắm, mọi người ăn trước đi, ăn xong anh còn có chuyện quan trọng cần nói."

A Kiều nằm đờ ra đó. Đương nhiên cô biết thứ cộm lên kia là cái gì, người mềm nhũn, lòng cũng mềm nhũn, mặt đỏ bừng.

Hạng Vân Độc tắm lâu đến mức cực kỳ đáng nghi. Đến lúc anh ra khỏi phòng tắm, mùi thịt dê hầm trong phòng ăn đã bay vào tận phòng ngủ.

Mặt A Kiều đã hết đỏ, cô ôm bụng, vẫn nằm trên giường: "Em đói." Bởi nhớ anh, cô còn chưa ăn đây này.

Hạng Vân Độc kéo cô dậy, nắm tay cô đưa vào phòng ăn, múc cho cô một bát thịt dê, thổi cho nguội mới đưa cho cô ăn. Cuối cùng cũng được ăn, cô vội vàng, không quan tâm nóng nguội gì hết, cứ thế đưa vào miệng.

A Kiều cắn một miếng thịt dê, bỗng chóp mũi hơi động đậy, ngửi ngửi.

Mùi vị không ổn lắm. Cô cúi đầu ngửi bát thịt dê, không phải mùi này. Cô đặt bát xuống, đi tìm quanh bàn, cuối cùng tới bên cạnh Hình Phỉ.

Hình Phỉ cũng đã tắm xong, dùng hết cả một bình sữa tắm, khó khăn lắm mới rửa sạch được cảm giám dính nhớp ghê tởm kia, trên người cô ta là mùi sữa tắm hoa hồng của khách sạn.

A Kiều liên tục hít hít, giác quan của cô hình như còn nhạy bén hơn trước, trên người Hình Phỉ có một mùi không phải của sữa tắm, có một thứ mùi ngòn ngọt nhàn nhạt nữa.

Hạng Vân Độc biết là có vấn đề, mặt mày nghiêm túc hỏi: "Sao thế?"

A Kiều nhìn Hình Phỉ: "Cô bị thứ gì đó đánh dấu rồi."

Mặt mày Hình Phỉ biến sắc, ngay cả mặt Hạng Vân Độc cũng có vẻ kinh ngạc. A Kiều nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại rồi nói: "Nó muốn ăn thịt cô."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.