17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 43: Quay lại với mớ hỗn độn




Cô nghe mẹ bảo thì tiu nghỉu. À hó ra là em cô đang đi đón anh Bảo của nó. Hôm nay cậu ấy mới chính thức tốt nghiệp. Mà mẹ không biết, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, ngày 20 tháng 5 còn gì? Hôm nay là ngày vui của người ta thế mà lại là ngày buồn của cô. Hà Anh ơi là Hà Anh, sao vừa bước xuống máy bay là những kí ức về cậu cứ ùa về liên tục vậy. Sao cô bảo bản thân đã quên đi rồi mà, vậy mà đến ngày sinh nhật của cậu cô vẫn nhớ như in? Hà Anh cố sốc lại tinh thần, cô không muông ngày đầu tiên trở về lại chìm trong quá khứ, sẽ chẳng nên cơm cháo gì nếu cứ giữ tâm trạng tiêu cực này mãi.

Cô nhanh chóng chuyển về căn nhà mới mua gần căn nhà cũ, mặc cho bố mẹ hết lời bảo ban, rằng cô nên về nhà vài hôm nhưng gái cưng vẫn một mực không chịu thì bố mẹ cũng chẳng ép.

Không phải Hà Anh không muốn về nhà! Cô nhớ bố mẹ với em thì cũng nhớ nhà mà, nhờ phòng ngủ của bản thân, phòng bếp đầy ắp kỉ niệm là những bữa cơm với gia đình và phòng khách chứa chan nụ cười nữa. Cô nhớ tất cả mọi thứ thế nhưng hẳn rồi, Hà Anh còn trốn tránh, cô sợ nhớ nhà một thì sợ phải đối mặt với quá khứ mười, sợ phải nhìn thấy cậu ấy mười, sợ phải nhìn thấy căn phòng cậu sáng đèn rồi lại ngồi khóc rưng rức.

Cô sang bên nước ngoài nên phải đổi sim, bây giờ về rồi có nên dùng lại số cũ? Hà Anh vẫn giữ cái sim đầu tiên của bố tặng cho đến tận trước khi cô lên máy báy, giờ nó vẫn luôn… nằm trong chiếc hộp thuỷ tinh ấy. Suy tính thì cuối cùng vẫn chọn mua mới, cắt đứt là cắt đứt, Hà Anh cũng chỉ có ý định quay về đây và quay lại nếp sống cũ với gia đình mà thôi!

Nhưng hôm nay cô cũng đã phải ngồi máy bay dài, cũng chẳng thể nào mà lết cái thân xác này đi dọn nhà được nên chỉ có ý định ngủ lại đêm nay. Mười hai giờ đêm, cô vừa tắm rửa sạch sẽ xong và chuẩn bị đặt mình xuống.

Cạch!

“Ô, đi cả sáng bây giờ mới chịu mò về à, còn biết sang nhìn chị cơ đấy”

Cô thấy em gái mình, Ngọc, đứa em gái cô cưng ơi là cưng còn chịu nhớ đến mình thì phấn chấn hẳn. Trái ngược với cảm xúc hớn hở trên mặt Hà Anh lúc bấy giờ, con bé đã nhăn nhó từ lâu.

“Sao chị… lại ở trong phòng em?”

“Hả? Phòng em là sao, đây vốn là phòng chị mà? Em có uống rượu không đấy nên mới nhận nhầm”

Mặt cô hầm hầm tiến về phí chị kéo phắt cô dậy rồi kéo ra khỏi phòng, nói lớn:

“Chị đi bao nhiêu lâu rồi? Em tưởng chị không về nữa nên đã xin bố mẹ đổi phòng. Sao chị bảo chị sẽ định cư luôn bên đấy mà?”

“Chị đã thay đổi ý định”

“…”

“Và có kể với em”

“Và em không nhớ hôm nay chị về, chị đã không trách em vì hôm nay là sinh nhật Bảo, chị biết em thích Bảo nên em có thể khó bỏ hẹn, và ngay khi về nhà, điều đầu tiên em hành xử khi gặp lại chị là khó chịu vì chị đang ở trong phòng của chị?”

Hai chị em lời qua tiếng lại, to dần mà khiến bố mẹ cũng phải chạy xuống hoà giải. Bố nghiêm khắc khoanh tay trước ngực.

“Theo đúng lẽ thì bố mẹ đúng là đã cho phép Ngọc dùng phòng của chị, nhưng mà bây giờ Hà Anh về thì con phải trả là lẽ đương nhiên”

“Nhưng rõ ràng bây giờ nó là phòng của con? Mới đầu có thể là mượn nhưng chị đi quá lâu rồi, con cũng đã ở quen phòng này rồi, chị cũng mới về nước chư que thì ở phòng nào chẳng được”

“Em. Sẽ. Phải. Trả. Phòng. Cho. Chị. Ngay. Hôm. Nay!!!”

Cô gằn từng chữ một rồi nói một trành dài.

“Đừng tưởng chị không biết Dương Anh Ngọc, em đang cố làm điều gì, em lén đổi phòng với chị mà không hề thay đổi cách bài trí, em dùng mùi sữa tắm chị vẫn dùng, mùi nước hoa của em từ nồng trở thành mùi nhàn nhạt của chị, quần áo của em từ những bộ đồ gợi cảm thành style đặc sệt như chị, em thích biến thành chị à? Em phải dùng đến cách này để tán tỉnh thằng Bảo đúng không?”

Nói xong cô thở mạnh, cô hiện tại tâm trạng rối bời cũng hình như không nhận thức mình đang nói gì nữa. Chỉ cảm thấy sau một ngày mệt mỏi, tâm trạng gần như bộc phát nên mới thốt ra những lời đấy, cô nghĩ như thế nhưng chưa từng có ý định nói ra mà…

“Chị…”

“TÔI KHÔNG TRẢ, CON KHÔNG TRẢ!!!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.