Nó nghe xong, nó đờ ra, nó không thể nào tưởng tượng nổi sao Bảo lại nói với Hà Anh như thế. Thật ra học với cậu là một ý kiến không tồi, mẹ nó cũng thúc giục bạn mở lời rồi thì cứ nhận đi. Lí do vì sao mẹ Hoài của nó biết thì là cái gì nó chả tâm sự, kể lể với mẹ. Nhưng mẹ Hoài, bố Lâm ơi hai người không tưởng tượng nổi cái điều kiện của việc Hà Anh của hai người sẽ học khá toán lên là gì đâu. Nhưng nó không đi học thêm được, nó ghét nhất là đi học thêm vì đơn giản nó không thích, chủ yếu nó học giỏi tiếng anh là nhờ ở nhà cứ xì xà xì xồ với bố và tự học, chứ toán thì...
“Đổi điều kiện được không?”
Nó quay sang hỏi, mắt long lanh, nó không thể thực hiện điều này được đâu, con bé Ngọc thích Bảo mà giờ bắt nó thơm má thằng này khác gì cắt đứt tình chị em, với cả nó không thích, vốn dĩ ngay từ đầu đã không thích thằng này. Không vì sợ bố Lâm một phép thì còn lâu nó mới cắn răng cắn lợi học với cậu.
“Chứ cậu bị chập à mà bắt tôi thơm với thiếc cậu” Cha sinh mẹ đẻ, nó đang cố xuống nước lắm rồi mà thằng này không chấp nhận nữa thì nó chết.
“Không phải là không thể đổi mà tớ không muốn đổi” Cậu í tủm tỉm.
“Thôi được rồi!” Thôi, chắc là Hanh của Bảo ngại rồi, Bảo không thể làm khó người tình trong mơ của Bảo được.
Trồi ôi, nó có biết thằng kia đang nghĩ gì đâu, mặt nó cứng đờ, không dám thở mạnh, nó mà học giỏi lên thì nó cũng “sây bai” luôn chứ cũng không dưới cơ được.
“ Thế cuối tuần này cậu phải đi chơi với tớ, à không phải đi hẹn hò với tớ í”
“...”
Tối hôm đấy, Hà Anh, nó lò dò sang phòng em nó, lòng nó tội lỗi quá, em nó thì thích Bảo, mà cuối tuần này nó phải đi “hẹn hò” với Bảo. Nó trực chờ ở đây để xin phép con bé, chứ nếu Ngọc mà biết, con bé lăn ra ăn vạ mất. Ừ, sự thật là nó cũng muốn đi vì cuối tuần này sinh nhật đó, nó coi như là đi chơi sinh nhật luôn tại vì trước đấy nó chưa có ý định gì.
“Ngọc ơi, Ngọc à, chị vào nhé”
Trời đất, con bé nghe thấy cái giọng điệu như thế của chị nó là hiểu rồi, chị nó lại định xin xỏ gì đây mà.
“Ơi, em đây” Nếu chị ngọt ngào thì em cũng sẽ ngọt ngào với chị.
“Ừ, thì là, cuối tuần này sinh nhật chị, thằng Bảo rủ chị đi chơi, thật ra đó là điều kiện của nó, tại chị cần gia sư dạy toán, Hà Anh sang nói chuyện với Ngọc để không muốn Ngọc hiểu lầm”
Con bé nghe mà đông đá, mặt cái Ngọc nó ngắn tũn là, đen xì, chị mình đi chơi với crush mình, bảo cô thông cảm thì có nổi không? Bỗng nhiên lúc đó có một tia suy nghĩ nghi ngờ chị mình xoẹt qua đầu Anh Ngọc nhưng Ngọc cũng đâu phải dạng vừa, cô có cách của cô.
“Không sao, chị, vậy cho em đi chung nha”
Dương Anh Ngọc biết, Bảo thích chị nó rồi, cô không ngồi yên được, lớp 9 thì sao, đối với người khác thì đây là độ tuổi ngây thơ nhưng cô thì khác, nếu cô không nghĩ xa hơn thì cả đời này Dương Anh Ngọc mãi là cái bóng của Dương Hà Anh.
Cũng tối đấy, con bé im lặng chạy xuống xin bố đăng kí cho mấy lớp học thêm, cô cần phải đuổi kịp chị, cần phải giỏi hơn Hà Anh mới vào được trường đấy. Ngọc nhắm rồi, Ngọc thích Bảo, sau này, ngàn vạn lần muốn cưới Bảo về nhà.
...
Hôm nay đúng ngày đi chơi, Ngọc diện bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo của mình, trang điểm rõ lồng lộn mặc dù mẹ Hoài đã bảo phong cách đó không phù hợp và có phần chững chạc quá khi con bé là một học sinh lớp 9. Nhưng cô chẳng quan tâm, thay vào đó, Hà Anh, nó diện một cái váy nhẹ nhàng khác thoa chút son khiến nó như sáng bừng. Con bé thấy thế sà vào lòng chị xin xỏ, nũng nịu các kiểu xui chị nó đi thay bộ khác. Nó cũng chiều em, cũng thay bộ khác và hai chị em cuối cùng cũng xuất phát. Nhưng Ngọc không biết dù thế nào Hà Anh cũng tỏa sáng hơn cô, đó là sự thật mà chỉ mình cô không muốn thừa nhận.