17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 33: Chúng ta sẽ ăn bánh ngọt




Nó bình thản đi vào căn phòng cuối của dãy, ấn tượng đầu tiên của nó là phòng này bé quá, nhưng mà thôi không sao có ba người ngồi thì phòng to làm gì. Có một chiếc ghế được đặt trước bàn của giám khảo, một cô chắc vẫn là người Việt Nam, con một bác tây nữa. Nó tự tin đặt mông xuống ghế. Chào hỏi xong xuôi các thứ rồi qua phần trả lời câu hỏi chính. Chỉ đơn giản là vì sao muốn đi, sẽ phát huy học bổng này như thế nào, nó đều trả lời lưu loát bằng Tiếng Anh cả. Suốt cả một buổi phỏng vấn, nó trả lời tự bản thân thấy rất chau chuốt và ổn áp nhưng trông mặt mũi ban giám khảo có vẻ không tươi cười lắm, có phần nghiêm nghị.

“Cảm ơn bạn đã tham gia buổi phỏng vấn ngày hôm này, chúng tôi sẽ gửi kết quả sớm nhất tới email của bạn trong ba ngày tới!”

Nó vừa mới bước ra khỏi cổng đang định gọi taxi thì bị ai đấy gọi giật giọng.

“Hanh”

Theo phản xạ thì nó quay đầu lại, cái giọng này với cái điệu gọi ngả ngớn này thì còn ai trồng khoai đất này nữa.

“Đằng ấy theo dõi đằng này à?”

Cậu ấy lái con xe điện lui lên một chút để đứng cạnh bạn yêu, kể từ hôm bị thầy bắt đứng phạt, trong đầu Bảo vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch như in là cái gì mà liên quan đến nó sẽ đi lấy học bổng. Cậu đã tốn bao nhiêu công sức để gạ gẫm, rồi đút lót đủ kiểu cho bạn thân Ánh của nó thì mới cạy được miệng rằng hóa ra hôm nay nó đi phỏng vấn xin đi du học. Bảo không cố ý bám theo đâu, tất cả chỉ là sự cố trùng hợp là cậu lỡ muốn đến để xem thôi mà. Thấy mặt bạn yêu ỉu xìu như bánh đa bị nhúng nước, cậu ấy sốt sắng hỏi han các thứ.

“Sao mà mặt buồn thiu vậy, đằng ấy phỏng vấn không được à”

Nó gật gật, chu môi ra, công chúa đang muốn làm nũng ấy mà.

“Ừ ừ, ban giám khảo mặt cứ hằm hè í, chắc không thích phần trả lời của tớ đâu í”

“Thui không sao hết á, Bảo nuôi được, chúng ta có thể học với nhau trong nước cũng không sao, nếu mà Hanh dốt quá mà chúng ta không thể chung trường thì... thôi cũng được, sau này tớ lo hết”

Nó cười méo mó, chả biết là chê hay khen nữa, như kiểu vừa đấm vừa xoa í. Nó cười nhưng mồm méo xệch khiến bạn cuống cả lên, tưởng là mặt đang nhăn nhó vì khó chịu.

“Thế đi ăn nhá, ăn gì nào, trà sữa không? À thôi cậu lại kêu béo, thế mình đi đồ xiên các kiểu đi, nhưng mà đằng ấy kêu ăn cái đấy dầu mỡ nhất...”

Nó nhìn cậu ấy lẩm bẩm một mình với vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ đơn giản là muốn tìm cái gì đó cho nó ăn để nó vui lên, đi đi lại lại cũng chưa biết cái nào vì vốn cậu ấy đã hiểu hết cái thực đơn của nó rồi. Tự nhiên vào à lên một cái khiến nó đang chìm trong suy nghĩ ngọt ngào của bản thân mà giật nảy cả mình.

“Chúng ta sẽ ăn bánh ngọt, khi buồn thì ăn bánh ngọt sẽ hạnh phúc lắm đó!”

...

“Đúng là ăn đồ ngọt vào thì tâm trạng đi lên hẳn, được đấy, hôm nay chấm mười trên mười không có nhưng!”

Hà Anh vừa nhai miếng bánh sô cô la có rắc bột tiramisu, vừa giơ ngón tay cái lên tán thưởng người yêu. Đây là cái bánh thứ ba nó ăn rồi, đối với những thằng con trai khác sẽ liên tục thốt lên là, ôi sao em ăn nhiều thế, ôi thế thì đốt tiền của anh mất,... nhưng Bảo thì khác, cậu ấy vẫn cứ trìu mến nhìn Hanh ăn cái bánh thứ ba với ánh mắt cưng chiều hết mực.

“Ba ngày sau sẽ có kết quả, tự nhiên tớ lại lạc quan nghĩ có khi lỡ trúng thì sao. Với cả hôm đấy sinh nhật em tớ đấy, nếu cậu tặng nó quá, thì hẳn con bé sẽ còn vui hơn là tớ tặng ấy chứ!”

Cậu ấy nhìn Hà Anh, tự nhiên nắm chặt tay nó khiến nó không khỏi ngẩn tò te, bèn tự hỏi thằng này lại lên cơn sến sớm gì đây.

“Quà thì tớ sẽ vẫn tặng nhưng cậu thừa biết là tớ đầu với Ngọc là như thế nào mà, con bé chỉ đơn giản là em gái tớ, tớ lành tính và nhường nhịn con bé không phải là thích hay gì cả, cậu không nghe câu muốn yêu cô chị thì chiều cô em à. Cậu đừng quan ngại gì vấn đề này hết, cứ yên tâm mà hẹn hò với tớ thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.