17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 3: Bây giờ nhá, tớ kèm Hà Anh, lên 0,5 điểm là thơm 1 cái được không?




“Sao cậu vô duyên thế, tôi thật sự thấy không thoải mái với cậu tí nào” Nó chu tréo

“Vô duyên thế mới dám thích Hà Anh đấy, Hanh ạ”

“Vãiiiii chưởng thật sự”

Cái mồm nó kéo dài ra, thấy thế cậu ấy nhăn nhó búng vào giữa trán nó một cái rồi phì cười

“Im mồm đi, hanh không được nói bậy”

Nó ôm trán, mẹ ơi thằng ranh này phiền thật sự, nó ngoạc mồm ra nói một tràng dài tràn lan đại lải

“Vừa phải thôi, cậu là mẹ tôi à mà cứ quản thế, sao không xưng “tôi” nữa đi mà tớ với chả cậu, mới gặp được ba bốn hôm mà sao cậu cứ lẽo đẽo theo tôi thế, cậu thích tôi à, thích thì nói thẳng nhé, tôi xinh, tôi học giỏi ai chả thích, cậu làm như thế sao không cho cả thế giới biết cậu thích tôi đi, với cả tôi có tên đàng hoàng, hanh hủng gì!!!”

“...”

“ừ”

“Hanh dốt toán lắm Hanh ạ, để tớ kèm Hanh nhé”

Mẹ kiếp, thằng này cứ nhì nhèo làm nó đau hết cả đầu, ngứa mắt lại đạp cho trận bây giờ nhưng mà cậu ấy to con quá, nó không dám làm gì, lỡ đá người ta mà ngứa mắt táng cho một phát thì nó đi luôn cái mặt xinh xẻo.

“Hanh ơi, sắp đến sinh nhật cậu rồi, thích quà gì tớ tặng, thích tớ không tớ tặng luôn tớ này”

“Cậu biết sinh nhật tôi á, sao cậu biết, chắc cậu mò wall tôi chứ gì”

Miệng con nhóc này làu bàu nhưng lòng sướng rơn. Gì cơ, quà á, trụi ui, quà thì Hà Anh thích lắm, đang ghét mà thấy cậu cũng dễ thương chun chút. Nhưng mà nếu thế thì nó dễ dãi quá, phải giả vờ không thích chứ...

“Chị...”

Đang trong mạch suy nghĩ thì bỗng con bé Ngọc nó bất thình lình đi vào, mồm con bé há hốc ra. Trời ơi, con bé từng thủ thỉ với chị nó là nó thích anh Bảo, thế mà bây giờ nó phải chứng kiến cảnh tượng gì đây. Một trai một gái trong phòng mà hai người cũng 15 tuổi rồi có ít gì đâu, đứa con gái chu môi ra lầm bầm một mình thì không nói, vấn đề là đứa con trai, anh ấy đang vắt vẻo ngồi trên bàn ngắm nhìn rồi cười tủm tỉm với đứa con gái. Sao nó cay đắng thế, cái nụ cười tủm đấy Ngọc muốn chỉ dành cho Ngọc thôi!!

Cái Hà Anh ấp úng, lóng nga lóng ngóng không biết làm như thế nào, cũng may Bảo kêu về trước, cậu lại chui ra ngoài cửa sổ. À, hóa ra đằng sau nhà có cái thang, chắc cậu trộm cái đấy dùng để trèo lên. Nhưng đấy không còn là vấn đề quan trọng bây giờ nữa mà đứa em gái yêu quý của nó đang ôm một bụng tức anh ách, mặt mày mếu máo.

“Trụi ui, ra đây chị ôm một cái, thương thương”

Thế là hai chị em nhà nó nằm xuống giường tâm sự tuổi hồng

“Chị”

“Em thích anh ý lắm luôn, anh ý đẹp trai nhờ chị nhờ”

“Nhưng mà chị đừng thích anh ấy chị nhé, nếu là chị thì em sẽ không thể thắng nổi mất, chị hứa đi, hứa nhé!”

Nó nghe xong, khó hiểu nhăn nhó, mồm nhồm nhoàm nhai sai nói nói:

“ Mày hâm à, tao thích nó làm gì”

“Nhưng mà trông anh ấy có vẻ thích chị í, chị phải hứa cơ, đồng ý đi màa”

“Xì, mày hâm”

Nghe được câu đấy Ngọc yên tâm hẳn, vì bình thường chị cô nói thế là đồng ý rồi. Thế là tối đó, Dương Anh Ngọc ngồi kể lể cho chị đủ thứ trên trời dưới biển, dự định tương lai của cô. Bảo là cô đã lớp 9 rồi, cô sẽ cố học để vào cũng trường với anh chị. Nó thì cứ ậm ừ vài câu, gật gù cho xong tại nó buồn ngủ quá, mà cũng đang bận nghĩ quà sinh nhật nữa, tóm lại đầu óc Hà Anh như đang trên mây rồi.

Ờ, chuyện chỉ có thế thôi, hai chị em nó ngủ ngon lành đến sáng hôm sau, hậu quả là nó suýt muộn học. Chạy đến lớp thì còn sốc hơn, ngất trên cành quất mất thôi, sáng hôm nay kiểm tra toán đột xuất!!! Tối qua hơn 10 giờ thầy toán mới nhắn tin, có vài đứa biết thôi. Còn 10 phút nữa vào giờ thì học hành được gì, thôi lấy 5 điểm cũng được, kệ đời vậy. Thế là nó chẳng thèm lôi bài vở ra xem lại mà ngôi bán dưa với bạn nó.

“Hà ơi, con Hiền nó mới có bạn trai hay sao đấy, chả biết mặt mũi như nào, thấy giấu kĩ lắm”

“Có thấy nó nói gì, hôm qua nó kể với mày à, không thấy nói chuyện gì với tao”

Nó vô thức hỏi lại một cách khó hiểu, sao tự nhiên chỉ kể riêng cho con Ánh, nó không dám đa nghi đâu nhưng mong rằng đó chỉ là hành động vô thức của cái Hiền.

“Ừ, thế cái thằng đấu như nào?” Nó gượng cười, mong rằng mọi chuyện không phải như nó nghĩ vì ba đứa chơi với nhau cũng không phải ngày một ngày hai.

“Chả rõ, mơ hồ lắm, thấy khoe thằng í giàu kinh khủng, mới mua cho nó cái túi ba bốn triệu gì đấy”

“Đến giờ vào lớp rồi các bạn về chỗ nào”

Nó chẳng bận tâm gì cả và nghiễm nhiên, ung dung lấy đề mới lạ đời. Phải rồi, tự tin cho lắm vào lúc nhận điểm sốc đến mang tai. Nó tưởng nó được 5 điểm cơ mà, sao lúc phát bài lại thành 3. Ừ thì nó dốt thật đấy nhưng đâu đến nỗi thế. Học hành điểm cứ lẹt đẹt như thế này thì bố nó đì nó chết, đã kém còn không chịu đi học thêm mới tài.

“Bây giờ nhá, tớ kèm Hà Anh, lên 0,5 điểm là thơm một cái được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.