17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 17: Trốn học với chị Hiền




Nó đến lớp nhưng không dám nhìn mặt Bảo, chắc nó chột dạ. Thấy Ánh ngồi có một mình, nó mới hỏi:

“Cái Hiền đâu, sao năm nay lúc nào tao đến lớp cũng trong tình trạng không thế nó thế?”

“Ơ, tưởng nó đang nói chuyện với em mày? Đứng ngoài kia với Ngọc kìa”

Nó ngóng ra nhìn nhưng lại thụt đầu vào luôn, từ khi nào mà Hiền với Ngọc thân nhau thế. Hẹn ra nói chuyện luôn mà trông cũng không phải kiểu có xích mích, thấy cười nói vui vẻ thế kia cơ mà. Thấy Hiền đi vào nên nó cũng ngồi yên vị vào chỗ luôn.

“Nói chuyện gì đấy, tao không biết là mày với em tao thân nhau từ bao giờ”

“Thân từ lâu rồi con gái ơi”

“...”

“Mà nay hôm nay tao xin nghỉ nhé, cả tuần luôn mày xin với cô hộ tao, tao có việc nên nghỉ cả tuần”

“Nghỉ cả tuần!?”

Hai đứa sửng sốt, cái Hiền, cô nói nghỉ học cả tuần mà cứ dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra ấy.

“Bây giờ tao mới để ý nhé, từ lúc lên cấp ba, lịch học mày rất bất thường, một tuần có bảy ngày mày nghỉ hết hai ngày rồi, bây giờ còn nghỉ cả tuần nữa. Điểm chác cũng đi xuống lắm đấy. Năm vừa rồi mày học sinh khá mà chưa chừa à”

Lại bắt đầu lải nhải, cô ghét nhất là mỗi lần mình làm gì là lại bị cái Hà Anh, nói, ra rả đạo lí, rồi lại chuẩn bị đến cái Ánh nữa đây mà.

“Ừ, mày sao thế, nhà có chuyện gì à, bố mày có biết mày nghỉ học như thế này không?”

“Thôi thôi, chúng mày nói nhiều thế nhở, nhà tao nghèo, tao phải đi làm kiếm tiền chứ, chúng mày sinh ra đã ngậm thìa vàng thì hiểu thế nào được. Tao đi đây!”

Nó chả biết khuyên nhủ hay nói gì nữa vì dù như thế nào thì cô bạn này cũng không nghe đâu mà. Chán chường, nó ngóng ra ngoài, nhìn theo cái Hiền thì sửng sốt, người đi cạnh Hiền là Ngọc. Hai đứa này dám rủ nhau trốn học, chúng nó đi đâu?

Cả một giờ học nó cứ lo ngay ngáy, ôm một bầu tâm sự nên chả nghe giảng được. Thôi kệ, có gì về thằng Bảo giảng cho nên nó cũng chẳng lo. Hết giờ một cái nó dọn sách vở ngay luôn, chuẩn bị cắp cặp về thì cậu giữ tay lại, đã bực mình rồi lại còn nhìn thấy cái mặt cười nhe nhởn của thằng này, nó càng ngứa mắt tợn.

“Đi ăn chè đi, tao mới biết chỗ này ngon cực”

“Thôi thôi, lượn đi cho nước nó trong, đi ăn với Long kìa, có việc đây, bai”

“Ơ, hai thằng đực rựa đi ăn với nhau làm gì”

“Không biếttttt”

Mặt Bảo xị xuống, thấy thế, Long từ đâu thò ra, uốn éo uốn éo.

“Anh Bảo oi, mình đi ăng thoi”

“Eo ơi, tránh ra tránh ra, tao bận rồi về đây”

Bảo nó ủn thằng này một cái rõ mạnh, ngã chổng vó ra đằng sau. Rồi thế lại về thẳng luôn.

“Ơ... ngừi ta cũng muốn được anh Bẻo dẫn đi ăn mò... lúc nào anh Bẻo cũng Hè Enh, Hè Enh, tộn thưn quá đi”

...

“Anh Ngọc, em cũng chịu biết mò về nhỉ”

Tưởng con bé sẽ đi ăn với bạn mình rồi hát lượn cả buổi cơ nhưng cuối cùng vẫn chịu mò về nhà, đúng bữa cơm đấy. Đúng là gì thì gì có thực mới vực được đạo, con bé không nói không rằng gì với bố mẹ mà không ăn cơm thì xác định.

“Quan tâm em gớm nhỉ, cảm ơn chị, em đi đâu thì cũng không liên quan đến chị, chị cứ đi chơi với người em thích đi.

Cô cố nhẫn mạnh vào ba từ cuối hòng xoáy đểu cô chị mình nhưng đây không còn là vấn đề mà nó quan tâm bây giờ. Nó nắm chặt cổ tay con bé.

“Em trốn học đi với cái Hiền? Bây giờ còn biết trốn học đi chơi đúng không?”

Bà chị mình đã biết nên cũng chả giấu được, cô nói thẳng luôn.

“Trời ơi, chả nhẽ chị lại định đi ton hót với bố, mách lẻo à, chị mách đi, cùng lắm là em bị phạt vì chị!”

Nó nhìn, nó thở dài nó chán không buồn nói nữa, nó thương em nó kinh khủng mà con bé cứ đỏng đảnh như này nó cũng hết cách. Thật sự là Hà Anh, đang rất thất vọng về em gái mình. Nó chả nói năng thêm câu gì bỏ vào nhà thẳng luôn.

Bữa cơm diễn ra trong im lặng, rồi buổi tối, và liên tiếp những ngày sau nữa. Cả hai chị em đều giữ thái độ dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, như hai người lạ. Thấy bạn yêu dạo này đầu óc cứ như trên mây, cậu ấy lo ngay ngáy, không biết bạn bị làm sao, hỏi han đủ kiểu cũng không nói.

Thấy chị cả tuần nay không nói không rằng gì với mình. Bình thường giận thì chị cũng chỉ tức một hai hôm, nhưng vẫn âm thầm quan tâm cô, ví dụ như vẫn sẽ nhường cô đồ ăn, hay giúp cô để gọn lại đồ bẩn vứt bừa ra và luôn là người làm lành trước. Nhưng lần này lại mặc kệ hoàn toàn, cảm giác rất lạ. Khiến Ngọc cảm thấy khó chịu, con bé cuối cùng quyết định sẽ xuống nước đi tìm chị vậy. Dù biết bản thân không sai nhưng nếu cứ thế người thiệt chỉ là mình. Quyết tâm là thế nhưng cuối cùng lại quyết định đợi thi giữa kì xong thì xin lỗi luôn một thể.

Thế là cả tháng ấy, ngôi nhà chưa bao giờ im lìm đến như vậy. Chị một đằng, em một nẻo. Hôm nay thi xong, nhận kết quả đầy đủ rồi. Biết cũng chả trốn tránh mãi được, vả lại thấy chị có vẻ cương quyết không làm lành nên cô phải lăm lê chui sang phòng Hà Anh.

“Chị ơi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.