17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 13: Vợ vợ chồng chồng cái con khỉ




Thấy bạn nhìn nhìn, phẩy tay bảo nhanh lên nên cậu ấy lại ngậm ngùi chở cái Ngọc. Mới ngày đầu năm đã không có tâm trạng rồi!

Hôm đấy một buổi sáng có năm tiết, ngoại trừ hai tiết khai giảng ra thì cứ cách ba tiết còn lại là cái Ngọc lại chạy xuống tìm anh Bảo chị Hà Anh.

“Anh ơi, cho em mượn cái bút, hôm nay em tưởng không học gì nên không mang”

“Anh Bảo ơi, anh có vở không, cho em xin một quyển để học Hóa với”

“Anh anh, anh có mang cái gì ăn vặt không, trưa rồi em đói lắm luôn í”

Lần một lần hai còn được chứ từ sáng đến giờ đây là lần thứ ba con bé léo nhéo sang đây rồi, toàn việc vụn vặt. Nên là cảm thấy phiền là điều đương nhiên nên nghe khi chuông tiết cuối đổ hết giờ, cậu cầm cặp đánh bài chuồn ngay lập tức với thằng Long. Cậu định về với hai chị em, chủ yếu là với Hà Anh cơ nhưng tình hình này, bạn yêu còn không được nói chuyện cùng ấy chứ đừng nói hai đứa chở nhau về. Tất nhiên thì Long nó không biết con bé ấy là ai hết, hỏi luôn, hóng hớt.

“Con bé đấy, bạn gái mới à, xinh gái phết mỗi tội lèo nhéo quá, rõ bám người. Mà tao tưởng mày đang tán Hà Anh cơ mà”

“Yêu đương gì, em Hanh đấy”

“Em Hà Anh á, chị em đều xinh như nhau nhỉ. Thôi mày thích cô chị thì nhường cô em cho tao”

“Mày đừng có léng phéng, em gái iu của bạn yêu của tao đấy, em vợ em vợ đấy”

“Thế mà thích cái Hà Anh thật à, thấy cứ lờn vờn nhau, tán cả năm rồi đây”

“Hay giai lại tập tành đú đởn làm “chắp” boi, hí hí”

“Lôm côm, thích thật đấy đừng đùa, thích thật sự luôn”

“Cưới nó không”

“Cưới”

“Với lại tao mà động đến cái Hanh, chưa cần biết gì, mẹ tao vặt cổ tao làm đôi, mẹ nó với mẹ tao, sắp kết nghĩa xừ rồi, chị em cây khế, rảnh là lại sang nhà nhau buôn dưa lê”

Chao ôi, cậu cũng không có hứng thú “chăm sóc” em gái yêu của Hanh tận tình đâu nhưng các cụ bảo rồi. Muốn yêu cô chị thì chiều cô em. Nên cậu cũng cố gắng, không phải Bảo ghét Ngọc, mà thật sự con bé khá là phiền phức. Cậu biết con bé thích mình nhưng đâu thể chỉ vì lí do này, lí do kia mà cậu thích một người được. Rõ ràng mọi người đều nhìn rõ, cả Ngọc nữa, rằng là cậu thích Hanh rõ rành rành ra nhưng có vẻ con bé biết nhưng cố gắng không muốn hiểu vậy. Lúc nào cũng muốn tạo khoảng cách giữa cậu và bạn yêu nên Bảo dần mất thiện cảm.

Tối đấy, nó vẫn sang nhà cậu học như thường. Nó để ý đến thái độ của cậu, dửng dưng như không ấy, như không có chuyện gì xảy ra. Chả nhẽ cậu quên rồi à? Thế mà kêu quan tâm với thích mình, đúng là may nó tỉnh táo nên không dễ bị dụ. Một đứa con trai như thế này cái Ngọc mà thích thì chết dở. Đúng là làm em thì vẫn không thể nào suy tính thấu đáo, thông minh tỉnh táo bằng chị mình mà, đúng là không ai tỉnh táo khi yêu. Yêu ai là cái mụn cũng thành cái hoa mà cái xấu cũng thành cái đẹp. Thế là một loạt suy nghĩ dơ hơi mưa rơi như thế diễn ra liên tục trong cái đầu nhỏ của Dương Hà Anh xong cứ thở dài liên tục.

Thấy bạn như người trên giời, nó búng trán con này. Đau đến tỉnh luôn!

“Làm cái gì mà cứ thở ra thở vào thế, dạo này học hành sa sút lắm đấy nhá”

“Điêu, điểm vẫn ổn định tầm bảy tám nhé”

“Học dốt là không ai yêu đâu, nhưng mà không sao, có Bảo yêu Hanh là được, cậu ạ”

“Nhưng kể cả thế thì chồng học giỏi như thế này mà để vợ học dốt quá cũng không ổn”

“Thôi không sao, Hanh sau này có thể đi làm thêm cho tớ, làm trợ lý cho tớ không thiệt được đâuuuu”

Tên điên này, trông cái mồm nó kéo dài ra, thằng dở hơi này bị thần kinh à, hay đứt dây thần kinh xấu hổ. Độc thoại nãy giờ mà không thấy ngại ngùng gì cả. Uầy đùa, vợ chồng á, thằng ranh con.

“Bà mày còn lâu mới để mắt đến mày, vớ va vớ vẩn, vợ vợ chồng chồng cái con khỉ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.