17 Con Hạc Anh Tặng Em

Chương 1: Ngôi yên đi tôi cho cậu kẹo!




Này là truyện đầu tay của UwU nha. Vì mục đích là tui thấy bạn tui viết nên tui cũng xí xớn làm theo nên nó hơi xàm, chủ yếu tự viết tự đọc muốn đăng lên để cho bằng bạn bằng bè í ><. Nhưng vì là novel đầu tay nên tui đã rất cố gắng. Truyện về 1 bạn nữ và 1 bạn nam iu nhau còn muốn biết thêm thì đọc đi nèee:33

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------

Hiện tại, cái lúc đang là giữa mùa hè nóng bức, lúc mà đáng lẽ ra nó phải được nằm dài trên bãi cát ngoài biển hay ườn người ra xem điện thoại thì hiện tại, Hà Anh đang phải chôn chân ở góc bàn học với cả tập đề. Đùa thật sự, còn hai tuần nữa là bắt đầu kì thi tuyển sinh vào cấp ba mà trong đầu nó thì không có một nổi con số hẳn hoi về toán. Bữa thi cuối kì vừa rồi nó được 5 điểm, vừa qua môn, đợt này nó không được trên 6 chắc bố nó giết nó mất. Dương Hà Anh vốn là đứa con gái cưng của giáo sư Dương Lâm, chuẩn cựu học sinh của trường nó thi, chỉ cần bố nó nhẹ nhàng với người ta như lời nó xin xỏ thì nó dễ dàng lọt vào lớp chọn luôn rồi. Thế mà con gái rượu lại ngồi đây với đống bài tập toán trong khi bố là giáo sư toán! Không phải nó không đủ năng lực để phải nhờ bố mà là thật sự nó không thể vật lộn nổi với môn toán.

“ Tính tong!!! ”

Gì đấy, 9 giờ tối rồi còn ai đến bấm chuông? Nó chạy xuống định hóng hớt xem là ai thì mẹ nó đã mở cửa. Cạch! Là một gia đình có bố mẹ và một đứa con trai. Thật sự thì bản chất Hà Anh thì nó không phải đứa mê trai nhưng mà cũng công nhận là cái đứa đứng ở của nhà nó có cũng hơi hơi giống nhân vật từ tiểu thuyết mà nó hay đọc bước ra theo tưởng tượng, mũi cũng cao, mặt có góc cạnh, cao ráo, mắt không phải chim ưng như mấy anh tổng tài nhưng tương đối đẹp, tổng quan rất hài hòa. Nhưng đây đâu phải ván đề của nó, Hà Anh chợt nhận ra điều ấy khi bị cậu bắt gặp mình đang nhìn người ta bằng ánh mắt phán xét.

“ Ồ xin chào, tôi là Thu, sáng nay chúng tôi mới chuyển đến đây nên muốn làm quen hàng xóm xung quanh. ”

“ Ôi chị chu đáo quá, mời chị vào nhà. ”

“ Cũng may là nhà chị có nhà, chúng tôi...”

Đóng cửa phòng vào là nó cũng chẳng nghe thấy tiếng nói chuyện nữa. Hẳn là sau này đây sẽ là hàng xóm thân thiết với nhà tôi cho xem vì khu này cũng tính là chỗ ở cao cấp nên mọi người cũng chảnh chọe phết, khó làm quen nhà nào biết nhà đấy thôi nên hôm nay có người sang làm quen nói muốn kết bạn giao lưu, với tính mẹ Hoài thì chẳng thích quá!

“ Này, cậu là Hà Anh à? ”

Mẹ ơi, nó giật hết cả mình nhưng mà vẫn đang dặn ra cho thần thái chút. Nhưng thực sự thì ngoài bất ngờ ra thì khó chịu thật. Hơn 9 giờ tối có một thẳng con trai đang đứng trong phòng nó và kêu này, kêu nọ:

“ Ra ngoài. ”

“ Mẹ cậu dẫn tôi lên tận phòng đấy, chúng ta bằng tuổi. ”

“...”

“Sao phòng bừa thế, cậu đang học ah.”

Hà Anh, nó điên mất! Phong bẩn hay sạch kệ nó đi, nó làm gì cậu quan tâm làm gì. Mới gặp trông kiểu ít nói, xa cách thì nó mới dám đánh giá thằng này xé truyện bước ra mà cuối cùng cũng như một đứa con “zai” bình thường mà thôi.

“ Đây là nhà của tôi, cậu đang ở trong phòng của tôi và tôi đề nghị cậu ra ngoài ngay. ”

“ Nhưng mẹ cậu nhờ tôi lên...”

Cậu chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hà Anh đẩy ra ngoài. Cái khu nhà đấy ngoại trừ có một gia đình mới chuyển đến thì vẫn về lại trật tự vốn có. Mấy hôm nay, mẹ Hoài cứ lải nhải về cậu ấy mãi nên mới biết được một số chuyện. Cậu học giỏi thế nên hôm đấy mẹ Hoài mới nhờ hắn lên giúp mình, hay cái chuyện cậu ấy sẽ học cấp 3 cùng chỗ với nó trong trường hợp nó đỗ.

Cái ngày hôm đấy bẵng đi sau hai tuần ôn thi căng như dây đàn của Dương Hà Anh. Ngày gì đến rồi cũng đến, nó đi thi cấp 3, điểm chác cũng tạm được. Sự thật là nó phải vào lớp thường nhưng thành tính học tập ở trường cũ rồi đủ loại giải tiếng anh lớn nhỏ khiến nó nghiễm nhiên được một suất vào lớp chọn chứ thực chất điểm toán lẹt đẹt quá.

Hôm nay Hà Anh chính thức vào lớp 10 nhé, vừa bước chân vào lớp thì cũng như bình thường tìm chỗ yên vị. Bỗng bên cạnh kêu cái “phịch”, đùa chứ là cái thằng hôm vừa rồi, hàng xóm của nó còn gì. Cùng lớp thì hiểu được nhưng sao lại ngồi cạnh nó.

“Mình không cấm được người ta ngồi đây nhưng mình cấm được mình không thể ngồi đây.” Nó tự nhủ

Nhưng ngặt nghẽo nỗi là Hà Anh nó đi đâu cậu cũng đi theo. Tức quá, không chịu được nó gào lên:

“ Cậu điên à, sao cậu cứ bám theo tôi thế.”

Bố Lâm mẹ Hoài ơi, Hà Anh đang trong cái tình huống gì vậy, cả lớp quay ra nhìn làm nó đỏ mặt im bặt. Nó dễ ngại kinh khủng thế nên nỗi nhục này không thể nào tả xiết. Cậu kéo nó ngồi xuống thủ thỉ:

“ Ngồi yên đi tôi cho cậu kẹo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.