1 2 3 Xuyên Không Rồi

Chương 31




CHƯƠNG 31: THỜI ĐIỂM HÉO TÀN CỦA HOA

Thì ra bên trong hốc tối của chiếc hộp có một tấm da dê lớn chừng bàn tay, trên tấm da dê này vẽ những đường cong kỳ lạ, hình như cũng không hoàn chỉnh, vì vậy không nhìn ra rốt cuộc là vẽ cái gì, nếu là người khác nhìn thấy thứ này, cho dù vắt hết óc cũng nghĩ không ra, càng không biết tầm quan trọng của thứ này.

Nhưng mà, Tần Thanh La không phải là người khác, cô đã từng là chuyên gia chế tạo vũ khí, hơn nữa, trước đây không lâu, cô còn từng nhìn thấy hình vẽ tương tự trên tấm da dê này.

“Vậy mà lại là mảnh vẽ của nỏ liên kích!” Tần Thanh La thầm giật mình, dù thế nào cũng không ngờ mình lại lấy được một mảnh vẽ trong tình huống thế này, đồ mà ngay cả Phó Lãnh Quyết cũng coi trọng, nào có thể tùy tiện dùng tiền bạc để tính toán?

Bằng quyền lực áp đảo thiên hạ của Phó Lãnh Quyết, vậy mà cũng chỉ lấy được mười lăm mảnh vẽ, có thể tưởng tượng lấy được mảnh vẽ này không dễ dàng đến nhường nào, mà bây giờ, cô đã lấy được một mảnh.

Trong lòng Tần Thanh La vừa suy nghĩ, tâm trạng lập tức trở nên nặng nề, nếu như mảnh vẽ này quan trọng như thế, vậy cô lấy được cũng không hẳn là chuyện tốt, lão già kia trở về mượn bạc, dù ông ta không có ý khác, nhưng người đứng sau lưng ông ta thì sao, người đứng sau lưng đó sẽ dễ nói chuyện giống lão già sao?

Nghĩ như vậy, Tần Thanh La vội vàng lấy bút mực ra, vẽ lại hình vẽ trên tấm giấy da dê, sau đó để lại tấm da dê vào trong hốc tối, cô rất cẩn thận lau hết dấu vết cho thấy mình từng mở chiếc hộp ra, hy vọng có thể lừa gạt cho qua.

“Cô Tần, Vương gia tìm cô.”

Người cửa truyền đến tiếng của thống lĩnh Kim Vệ.

Tần Thanh La đáp lại một tiếng, vội vàng thu dọn chiếc hộp rồi đi theo Kim Vệ ra sân sau.

Quán trọ được bao trọn, nơi nơi đều có thể nhìn thấy binh lính đứng thẳng tắp, binh lính nhìn thấy Kim Vệ đều cúi đầu hành lễ, Kim Vệ chỉ nhàn nhạt trả lời mấy tiếng, vẻ lạnh lùng có mấy phần giống Phó Lãnh Quyết.

Xa xa đã nhìn thấy cửa phòng Phó Lãnh Quyết đang mở, Phó Lãnh Quyết đang chắp tay đứng trước hiên nhà, trước người hắn đặt một chậu hoa đã nở rộ, hoa này nở rất tươi đẹp, rất rực rỡ, chỉ là Tần Thanh La cũng không biết tên loài hoa đó là gì.

Phó Lãnh Quyết có bề ngoài tựa người trời, trước người đặt một chậu hoa tươi đẹp màu đỏ rực rỡ, phong cách này, càng tôn lên vẻ đẹp mê hoặc lòng người của hắn.

Kim Vệ dẫn Tần Thanh La đến cửa thì không bước lên nữa, Tần Thanh La khẽ cúi chào, lúc này mới lướt qua người hắn đi đến trước người Phó Lãnh Quyết: “Không biết Vương gia gọi ta đến có chuyện gì?”

Phó Lãnh Quyết không lên tiếng vội, mà tùy tiện chìa tay ra, đùa giỡn bông hoa đang nở rộ: “Biết đây là hoa gì không?”

“Không biết.” Tần Thanh La lắc đầu.

“Tên của nó là khóc thầm, ba năm mới có thể nở một lần, thời điểm nở rộ giống như một thiếu nữ đang khóc, quyến rũ mê người, rất đẹp phải không?” Giọng của Phó Lãnh Quyết thản nhiên, nghe không ra rốt cuộc hắn muốn nói điều gì, nhưng Tần Thanh La biết, Phó Lãnh Quyết là một người chưa từng nói nhảm, vì vậy cô lặng lẽ chờ hắn nói tiếp.

“Nhưng mà, ngươi nhìn đi.” Phó Lãnh Quyết nói rồi giơ đầu ngón tay chạm vào cánh hoa, một cảnh tượng thần kỳ lập tức xuất hiện, trong nháy mắt bị người khác chạm vào, cánh hoa lập tức rủ xuống, mất đi rực rỡ, từng cánh từng cánh rơi xuống đất: “Nó lại rất yếu đuối, không chịu nổi bất kỳ sự đụng chạm nào. Lúc trước có một người buôn bán đi qua, ta tình cờ mua được nó, cũng là muốn nhìn thời điểm nó héo tàn.”

Khóe miệng Tần Thanh La khẽ giật giật, không nói chuyện, cô còn tưởng rằng hắn sẽ nói hắn mua là để thưởng thức vẻ đẹp của hoa này, vậy mà lại là thưởng thức héo tàn của hoa, nhìn thế nào cũng không giống chuyện mà Võ Tuyên Vương vô tình lạnh lùng sẽ làm.

“Ngươi cảm thấy, so với loài hoa này thì ngươi như thế nào?” Phó Lãnh Quyết thấy cô vẫn không lên tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi.

“Hả…” Tần Thanh La bị hành động của hắn làm cho bối rối: “Ta đang ở trong tay Vương gia, đương nhiên yếu ớt giống như loài hoa này, Vương gia, người muốn nói là, muốn giữ ta lại, cũng là vì thưởng thức ta héo tàn sao?”

“Ồ.” Phó Lãnh Quyết khẽ cười, khoát tay cho người chuyển chậu hoa héo tàn này xuống dưới: “Trái lại ngươi cũng rất thông minh, nhưng mà, tuyệt đối đừng đùa giỡn trước mặt bổn vương, bởi vì, bổn vương không thích.”

Tần Thanh La thở dài một hơi, khẽ cúi người: “Vương gia, người đến tìm ta, không phải là muốn bàn luận về hoa này chứ, rốt cuộc người muốn nói gì, nói thẳng ra được không?”

Cô thật sự không chịu nổi quanh co vòng vèo thế này, thật giống như mất hết sức lực, khiến ngươi chết không được, sống cũng không xong.

Môi mỏng của Phó Lãnh Quyết mím thành một đường nhỏ như sợi dây, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn ra gì đó trên mặt cô, một lúc lâu sau hắn nói: “Hôm nay ngươi gặp Từ Các Lão của Thiên Cơ Các rồi hả?”

“Từ Các Lão? Thiên Cơ Các?” Trên mặt Tần Thanh La đều là ngỡ ngàng: “Vương gia, người nói gì ta nghe không hiểu, nhưng mà hôm nay ta ra ngoài, người có cho người đi theo ta, chẳng phải người biết rõ ta từng gặp người nào sao? À, đúng rồi, ta có từng một một lão già kỳ lạ, nhưng ta không biết ông ta là ai.”

Phó Lãnh Quyết ra ngoài hiên, đi vào trong sân, bước chân chậm rãi, thong dong tao nhã, quay người lại hỏi: “Được, ngươi không biết, nhưng ngươi lấy được vật ông ta cần.”

“Vương gia muốn nói đến chiếc hộp này?” Tần Thanh La lấy chiếc hộp kia ra, tùy tiện đưa đến trước người hắn: “Cũng chỉ là một chiếc hộp rỗng mà thôi, vừa rồi ta từng mở ra xem, không có gì đặc biệt, ta đoán có lẽ chiếc hộp này chỉ có ý nghĩa với ông ta, đối với người ngoài thì vô dụng.”

Phó Lãnh Quyết nhận chiếc hộp kia, cầm trong tay liếc nhìn, Tần Thanh La cũng giơ tay ra: “Xem hộp xong thì đưa cho ta đi, ta đã đồng ý với ông già kia, chỉ cần ông ta cầm tiền đến đổi hộp, ta sẽ trả lại ông ta, làm người không thể mất uy tín.”

Phó Lãnh Quyết cũng không đưa chiếc hộp cho cô, mà xoay người giao chiếc hộp cho Kim Vệ, phân phó: “Nếu có người tìm đến, ngươi đi trao đổi cùng người đó.”

Kim Vệ nhận lệnh, cầm hộp rời đi.

Tần Thanh La trợn mắt há hốc miệng nhìn cảnh tượng này, bước hai bước đến trước mặt Phó Lãnh Quyết ngăn cản hắn: “Vương gia, chiếc hộp là ta mua được, người không thể ngang ngược như vậy được!”

“Ồ? Vậy bạc ngươi dùng để mua hộp là ai cho? Nếu bổn vương nhớ không nhầm, bạc trên người ngươi, quần áo ngươi mặc, và cả con người ngươi… đều là của bổn vương!” Phó Lãnh Quyết hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt cô.

Hai người mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần, trong bóng đêm sâu thẳm, bất chợt sinh ra một loại tình cảm ái muội, khiến cho người ta không nhịn được mà mặt đỏ tim run.

Tần Thanh La nuốt nước miếng, không tự chủ lùi về phía sau một bước, nào ngờ bỗng dưng Phó Lãnh Quyết mỉm cười, hắn bước nhanh lên phía trước, giơ tay ôm eo cô: “Xem ra, ngươi đã quên thân phận của mình ở bên cạnh bổn vương là gì rồi!”

“Phó Lãnh Quyết! Ngươi muốn làm gì?” Tần Thanh La cuống lên, lúc nào người nam nhân này cũng có thể như dã thú động tình vậy.

“Ngay cả tên họ của bổn vương mà cũng dám gọi, là tội chết, nếu như ngươi không muốn chết, vậy hầu hạ bổn vương cho tốt!” Nói xong câu này, Phó Lãnh Quyết kéo tay Tần Thanh La đi vào phòng, chỉ để lại vài cánh hoa đã héo tàn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.